ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 124

những con tàu đến cùng những thủy thủ tô xanh như những con vẹt và
những thương thuyền chở đầy những thân cây màu vàng. Bốn góc có bốn
tu sĩ miệng nhả ra những dải băng hồng trên ghi bằng chữ in hoa đen
nhánh: “Vĩ đại thay Thượng đế và tuyệt diệu thay những công trình của
Người!”

Mấy hôm nay, Zorba nhóm lửa, làm bữa ăn chiều khá vội vã, ăn xong là

sấp ngửa chạy vào làng, rồi một lát sau, cau có trở về.

- Bác lại đi đâu đấy, Zorba? Tôi hỏi lão.

- Sếp khỏi quan tâm, lão đáp và chuyển sang chuyện khác. Một tối khi

trở về, lão lo âu hỏi tôi:

- Liệu có Thượng đế không nhỉ – có hay không? Sếp nghĩ sao, sếp? Và

nếu có – mọi sự đều có thể – sếp hình dung Người ra sao?

Tôi nhún vai.

- Tôi không đùa đâu, sếp ạ. Tôi hình dung Thượng đế y hệt như tôi đây.

Có điều là to hơn, khỏe hơn, rồ dại hơn. Và ngoài ra, còn bất tử nữa. Người
ngồi trên một chồng da cừu êm ái và lều của Người là bầu trời. Nó không
làm bằng những can xăng cũ như lều của chúng ta, mà bằng mây. Tay phải
Người không cầm một con dao hay một cái cân – những dụng cụ chết tiệt
ấy là dành cho bọn đồ tể và bọn chủ hiệu tạp hóa – không, Người cầm một
miếng bọt biển đẫm nước, tựa như một đám mây mưa. Bên phải Người là
Thiên đàng, bên trái là Địa Ngục. Này đây, một linh hồn tới, nhỏ nhoi, tội
nghiệp, trần như nhộng vì đã mất chiếc áo ngoài – tức là thân xác – và run
rẩy. Thượng đế nhìn nó, cười thầm nhưng người sắm vai quỷ sứ. “Lại đây”,
Người thét, tại đây, đồ khốn kiếp!” Và Người bắt đầu tra vấn. Cái linh hồn
trần truồng phủ phục dưới chân thượng đế. “Xin rủ lòng thươngt”. Nó kêu,
“con là kẻ có tội”. Và nó liến thoắng kể lể tội lỗi của mình, một thôi một
xốc, bất tận. Thượng đế cho thế là quá đủ, Người ngáp. “Trời đất, thôi đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.