ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 297

Tôi lên giường, nhắm mắt lại. Tôi nghe tiếng biển thở trầm tĩnh, nhịp

nhàng và tôi cảm thấy mình rập rờn trên sóng nhẹ như một con hải âu. Cứ
chao chao êm ái như vậy, tôi chìm vào giấc ngủ, vào cõi mộng: tôi trông
thấy một người đàn bà da đen lom khom trên mặt đất và có cảm tưởng như
nàng là một ngôi đền cổ đồ sộ bằng granite. Tôi cứ đi quanh nàng hoài,
loay hoay tìm lối vào.

Tôi hầu như chỉ to bằng ngón chân út của nàng. Đột nhiên, khi đi vòng

gót chân nàng, tôi nhìn thấy một lối vào tối om như cửa hang. Một giọng
vang vang ra lệnh - Vào đi!

Và tôi bước vào.

Tôi thức giấc vào quãng giữa trưa. Nắng rọi vào qua cửa sổ, chăn mền

tắm trong ánh sáng; những tia nắng xói vào chiếc gương treo trên vách
mạnh mẽ đến nỗi tưởng như sắp đập nó tan tành thành muôn nghìn mảnh.

Giấc mơ về nàng da đen khổng lồ trở lại trong trí tôi. Tôi nghe thấy

tiếng biển rì rầm, tôi lại nhắm nghiền mắt và tôi thấy sung sướng vô ngần.
Thân thể tôi nhẹ lâng, thỏa mãn như con thú sau khi bắt được và ăn xong
mồi, đang nằm dài phơi nắng, khoan khoái liếm mép.

Tâm trí tôi – cũng là một thân thể theo cách của nó – đang nghỉ ngơi,

mãn nguyện. Dường như nó đã tìm được một giải đáp giản dị tuyệt vời cho
những vấn đề sống còn, phức tạp đang giày vò nó.

Tất cả niềm vui của đêm hôm trước ào trở lại từ thẳm cùng tâm thức tôi,

lan tỏa thành những dòng nước mát, tưới tràn trề chất đất tạo nên tôi. Trong
khi tôi nằm, mắt nhắm nghiền, tôi như nghe thấy con người mình phá bung
vỏ bọc và mỗi lúc một lớn. Đêm hôm ấy, lần đầu tiên, tôi cảm thấy linh hồn
cũng là xác thịt, có lẽ linh hoạt hơn, trong suốt hơn, có lẽ tự do phóng
khoáng hơn, nhưng vẫn là xác thịt. Và xác thịt là linh hồn có lẽ hơi khoa
trương, phần nào kiệt lực vì những hành trình dài và trĩu xuống do gánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.