ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 335

Zorba cúi nhìn mặt người đàn bà quá cố hồi lâu, cổ họng khô se và

nghẹn lại.

Lão rạp mình xuống như định hôn bà, nhưng kìm lại.

Đi thôi, lạy Chúa! Lão lẩm bẩm. Lão xách lồng vẹt ra sân. Trông thấy

tôi, lão tiến lại.

- Ta đi luôn thôi… lão nắm cánh tay tôi nói nhỏ.

Lão có vẻ bình tĩnh, nhưng môi lão run lên.

- Tất cả chúng ta rồi cũng sẽ đi con đường ấy... tôi nói với lão.

- Thật là một điều an ủi lớn lao! Lão nói, giọng mỉa mai. Ta về đi.

- Khoan một lát, tôi nói. Họ sắp đem bà ấy đi. Chúng ta phải chờ và liệu

xem... Bác không thể nán lại một phút sao?

- Thôi được… lão đáp, giọng nghẹn ngào. Lão đặt lồng xuống và

khoanh tay lại.

Từ phòng người chết, bác Anagnosti và Kondomanolio, đầu trần, bước

ra và làm dấu. Theo sau họ là bốn trong số những người khiêu vũ, với
những bông hồng tháng Tư còn cài ở mang tai, hoan hỉ, ngà ngà say, mỗi
người một góc khiêng tấm cánh cửa trên đó đặt thi hài người đàn bà quá cố.
Tiếp đến gã chơi đàn lia, khoảng chục người đàn ông chếnh choáng hơi
men và năm sáu phụ nữ, mỗi mụ cầm một cái xoong hoặc một cái ghế.

Mimiko đi sau cùng với đôi giày cao gót vẹt đế đeo ở cổ.

- Sát nhân! Sát nhân! Sát nhân! Gã vui vẻ kêu.

Một ngọn gió nóng, ấm nổi lên và sóng biển đập dồn. Gã chơi đàn lia

nâng vĩ – giọng gã tươi mát vang lên vừa hân hoan vừa châm biếm trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.