ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 45

đặc quánh như mật ong. Vạn vật, đất, nước, tư tưởng, con người – đang
chầm chậm trôi về một vùng biển xa và Zorba cũng sung sướng trôi theo,
không cưỡng lại, không thắc mắc.

Làng bắt đầu thức giấc – lao xao tiếng gà, lợn, lừa, ngựa lẫn với tiếng

người. Tôi muốn chồm dậy nhảy khỏi thường và kêu: “Ê! Zorba! Hôm nay,
chúng ta phải làm việc đấy!” Nhưng tôi cũng cảm thấy dạt dào sung sướng
trong việc lặng lẽ buông thả mình vào ánh hồng biến hóa của bình minh.
Vào những giây phút thần diệu này, toàn bộ sự sống dường như nhẹ lâng
lâng tựa ánh rạng đông.

Trái đất không ngừng thay hình đổi dạng như một đám mây xốp bồng

bềnh.

Tôi vươn tay ra, tôi cũng thấy thèm hút thuốc, tôi cầm lấy chiếc tẩu, xúc

động nhìn nó. Đó là một chiếc tẩu quý cỡ bự “made in England” (chế tạo
tại Anh), quà tặng của bạn tôi – người bạn có cặp mắt xanh xám và những
ngón tay thon thả ấy. Chuyện ấy xảy ra ở nước ngoài, cách đây mấy năm.
Bạn tôi hoàn thành đợt du học và chiều hôm ấy, lên đường về Hy Lạp.
“Đừng hút thuốc điếu nữa”, anh ta bảo tôi, “Châm điếu thuốc, hút có một
nửa rồi quẳng đi, cuộc tình kéo dài có một phút. Thật xấu hổ. Thà cậu dùng
một cái tẩu. Nó như người vợ trung thành. Khi cậu về nhà, đã có nó ở đó,
lặng lẽ chờ đợi cậu. Cậu sẽ châm tẩu, ngắm làn khói bay lên và cậu nhớ đến
mình.”

Lúc đó là buổi trưa. Chúng tôi rời Viện Bảo tàng Berlin, nơi anh ta đến

ngắm lần cuối bức tranh ưa thích – bức Chiến binh của Rembrand đội mũ
đồng, đôi má hốc hác, vẻ mặt đau đớn và kiên cường. “Đời mình nếu có
bao giờ làm được một hành động đáng mặt nam nhi thì đó chính là nhờ
nhân vật này”, anh thì thầm trong khi đăm đăm nhìn người chiến binh sắt
đá và tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.