qua, gầy hơn, già hơn và cao hơn nhiều người mà các ông bắt. Các ông đã
đối xử với tôi như thể tôi chẳng biết mình nói gì. Tôi không quả quyết được
lúc đó. Nhưng bây giờ thì tôi quả quyết được rồi và nhất định phải làm.
Người của cảnh sát quận hết khó chịu tức giận, bây giờ lại có vẻ quan tâm
lo lắng đến vụ án. Tiếp theo đó họ bàn luận rất sôi nổi và đi đến quyết định
việc đầu tiên phải làm, nếu muôn có những tiêu chuẩn khả dĩ khi so sánh
nhận dạng, là để cô Ellen Morison nhìn lại Johnny Palica một lần nữa lâu
hơn. Viên Trung úy từ đầu đến giờ đã khôn khéo né tránh cuộc hội ý này từ
đầu được triệu vào. Viên Trung úy liên lạc với trung tâm và trung tâm bố trí
cho gặp một Đại úy Mooney nào đó.
Tám giờ ba mươi sáng hôm sau, Cochran và cô gái cùng xuống chỗ giam tử
tù. Cochran cứ nghĩ tới nó là bồn chồn áy náy. Đại úy Mooney đang đợi họ.
Họ bắt tay nhau rồi trình bày công việc một lúc. Mooney liếc xéo nhìn cô
Morison, mặt mày chẳng lộ một cảm xúc nào, dẫn họ ra khỏi phòng khách,
vào một hành lang dài có các cửa sổ cao với chấn song sắt. Họ đi ngang
qua hai người mặc đồng phục lính gác khám, dừng trước một cửa sắt được
mở khóa từ bên trong. Mặc dầu cùng đi với Đại úy Mooney, họ cũng lại
phải đợi một lúc lâu trước cửa thứ hai ngay cạnh cửa thứ nhất, cũng đồ sộ
chắc chắn như vậy, cho tới khi cửa họ mới qua được đóng và khóa lại cẩn
thận. Sau đó họ còn phải qua nhiều cửa khác, nhiều lính gác, nhiều hành
lang khác nữa, mới tới một cái sân. Lại một cái sân nữa mới tới một tòa nhà
cô lập. Bước vào tòa nhà đó mà chẳng được giới thiệu là nhà gì. Cochran
bồn chồn liếm mép một cách kín đáo. Anh không nhìn cô Morison và cũng
chẳng muốn nói gì với cô.
Họ dừng lại trước một phòng. Các phòng có cấu trúc nhất loạt: tường vàng,
sàn gỗ nâu, một cái bàn gỗ rẻ tiền, trên có cái bàn giấy thấm dơ bẩn, một
cái gạt tàn thuốc sạch bóng, hai cái ghế, một đèn trần được bảo vệ vững
chắc. Trong phòng này có sự hiện diện đặc biệt nhưng không lầm lẫn được
của một người đang đợi gặp anh. Cochran biết vì sao, anh và McReynolds
chịu trách nhiệm chính về việc người đó ở đây. Anh bước vào phòng.
Ellen Morison không được nói chuyện với Johnny Palica, mà chỉ được
quan sát anh ta qua mảng lưới sắt gắn chìm trong cửa ngoài ngang tầm mắt,