nào cũng bị quấy rầy, và thực sự ông cũng chưa thoát được cảnh giải quyết
hàng lô phàn nàn, thắc mắc của khách mới lên. Ông đang lắc cái chuông
yêu cầu giữ trật tự thì gặp ánh mắt Tony. Tony nói ngay:
- Hành lý của tôi...
Ông quản lý luôn bị quấy rầy nói nhanh:
- Xin Ngài an tâm, Ngài Marvell. Tôi đã cho mang lên bờ rồi. Tốt nhất
Ngài nên lo sẵn sàng lên bờ đi.
Tony thấy một cảm nghĩ cực kỳ ngu ngốc về quản ý tàu.
- Gởi lên bờ? Lên bờ? Tại sao chứ, ai bảo ông đưa hành lý của tôi lên bờ?
- Ơ, thì chính Ngài bảo - ông quản lý coi lại danh sách và nhưng con số.
Tony ngỡ ngàng chỉ còn biết đứng nhìn ông ta. Chính Ngài tới đây, chưa
quá 10 phút- ông ta nói tiếp mắt hấp háy như muốn nói ông làm việc
nghiêm túc không thể phê binh được. Ngài nói không đi chuyến này nữa và
yêu cất gửi hành lý vào bờ! Tôi có nói với Ngài, hủy chuyến đi vào ngày
giờ này, e rằng chúng tôi không thể hoàn...
- Đem hành lý trở lại phòng tôi - giọng ông như lạc hẳn. Tôi không hề hủy
chuyến đi. Đem hành lý trở lại.
Viên quản lý nói:
- Sẽ đúng như yêu cầu của Ngài, nếu còn kịp - ông gõ chuông liên hồi.
Tiếng còi hụ vang trên đầu là âm thanh buồn nhất ở Southampton, chân vịt
tàu bắt đầu quạt để ra khỏi vùng nước Southampton. Boong B, giữa những
cửa hành lang mở, rất lạnh và gió thổi ù ù như bão.
Bây giờ Tony Marvell vẫn không thể nhớ lại được tí gì về việc đã bảo tên
quản lý đưa hành lý lên. Việc này làm ông tá hỏa tam tinh như thể bị đập
một cú vào giữa hai mắt. Và một cái gì đó như thôi thúc ông chạy khỏi
chiếc Queen Anne trước khi họ rút cầu lên tàu. Rồi mơ hồ như vừa gặp ác
mộng. Tệ hại nhất là ông tin là tâm thần ông đã suy sụp. Lâu lâu trong thâm
tâm ông lại có tin tưởng là ông không còn hiện hữu thực sự nữa, thân xác
ông và bản ngã ông đã tách khỏi nhau. Những bước đi, những lời nói chỉ là
của một cái hình nộm được lắp ráp lại theo các khớp, trong lúc thần hồn
ông lại ở chỗ khác, nhìn cái xác của mình đi.
Để xác định xem mình còn trí khôn không, ông cố suy nghĩ về những vấn