những bài thơ rất hay, những vần thơ vang lên mùi mẫn, hương vị dịu êm
của mối tình êm đẹp. Chắc chắn sẽ đến lúc ông phải đứng dậy và đến với
bà. Nhưng ông vẫn ngồi im, mắt nhắm nghiền, tay cầm píp đặt trên cái tỳ
tay. Rồi đột nhiên giọng bà trở nên trầm đục. Đọc nhiều như vậy không còn
trong trẻo được nữa, bà nghĩ tới tiếng hóta mi và cái gai đâm vào ngực nó.
ổ bà cũng đau như cắt khiến bà phải cố gắng hết sức, vì bài thơ sắp hết rồi.
Thình lình bà ngừng lại, một câu thơ chưa hết, vì một tiếng động trong
phòng: cái tẩu của Gerald rơi xuống sàn, các ngón tay vẫn quắp theo tư thế
giữ tẩu nhưng đầu ông đã gục xuống ngực. Đặt tập thơ xuống bên cạnh, bà
bước sang lượm cái tẩu lên mà nuối tiếc vu vơ, như thể bà nhặt xác con
chim chết vừa gục xuống dưới chân bà.
Lần ra đi bán hàng của Gerald vào sáng hôm sau diễn ra đúng truyền thống
từ xưa tới nay, ngay cả cái hôn phớt lên má bà và cả vài lời:
- Tạm biệt đến chiều mai, bảo trọng - cũng hời hợt như vậy nốt.
Khi vào nhà bà nghĩ, bảo trọng? Bảo trọng cái gì? Để làm gì? Nấu một nồi
nước để luộc một cái trứng chăng? Bà cố nhanh chóng làm xong việc nhà
rồi mặc quần áo tươm tất. Khi bà thấy ông Joyce đã thắng ngựa vào xe đầy
hoa, bà khóa cửa và mạnh dạn đợi ông ấy trên đường.
- Ông làm ơn cho tôi quá giang lên đường cái - Bà nói lớn khi ông ấy đã
dong cương đến sát bên bà.
- Tôi có thể cho bà quá giang đến tận cùng trái đất, bà Shepherd ạ. Làm ơn
đưa tay đây - Ông giật cương khi bà đã ngồi bên cạnh. Tôi thấy ông bạn già
của bà đã lên đường buôn bán rồi. Tôi dám chắc chuyến du nguyệt của
chúng ta hôm trước sẽ làm ông ta bật cười.
Bà nói:
- Chuyện ấy làm tôi xây xẩm mặt mày.
- Nhưng bà có thích không?
- Có, nhưng sau đó tôi đã phải trả giá đắt - Bà đưa tay ra sau lưng.
- Lâu lâu tôi cũng phải kêu thét lên và cúi gập mình xuống, nhưng tôi thấy
đau như vậy còn rẻ so với khoái cảm chúng ta được hưởng. Tôi chở bà tới
làng, đàng nào tôi cũng phải đến đó mua ít chục mét ống nước. Hay là bà
cho rằng có điên mới ngồi trên cái xe chở đồ này vào làng?