ALFRED HITCHCOCK TUYỂN CHỌN - Trang 41

hành động này bạo nhất. Vào trong một căn nhà trống, tối như hũ nút, một
người có thần kinh bình thường cũng phải nhợn. Thế mà Daniel vừa mất
mẹ, và đầu óc cậu đã chìm ngập trong những ý nghĩ u ám, tưởng tượng
không bờ bến nên càng tệ hơn nữa.
Trong vòng hai tuần, cậu tự bảo mình nếu cậu ở một mình trong nhà, cậu sẽ
khám phá ra hết. Trí óc cậu sẽ không đóng kín bất thình lình như thế này.
Cậu tự nhủ, nếu vào trong kia, có lẽ cậu có thể...
Và bây giờ cậu đang vào trong đó. Bây giờ cậu đang đặt chân lên các bậc
thang mà cậu không nhìn thấy, tay cậu sờ soạng trên tường lần mò lối đi,
cậu sẽ làm gì đây?
Cậu chẳng làm gì cả. Khi lần mò được đến phòng mình, sau những giây
phút dài đứng lặng sợ hãi toát mồ hôi, cậu tìm thấy giường của mình. Cậu
nằm vắt mình qua nệm giường và cứ nằm như thế trong nhiều giờ, bất động
như người bị chứng tê liệt giữ nguyên thế.
Chính xác thời gian cậu nằm như vậy là bao lâu? Theo lịch là 4 ngày,
nhưng cậu thì không tài nào ý thức được khoảng thời gian trôi qua này:
điều này chứng tỏ 40 năm trong tù cũng qua mau như một giấc mơ 40 giây.
Cậu không ý thức được trạng thái vật lý này. Cũng may đây là mùa hè,
nước không cúp. Lâu lâu cậu lại uống nước. Cậu tìm ra một hộp lúa mạch
khô. Cậu uống nước và nhai hạt mì sống, nên cậu bị đau bụng. Điện bị cúp
nhưng nhà có cái đèn dầu cậu có thể dùng nếu cậu muốn, hay nói cách khác
cậu dám dùng. Giản dị nhất là do cậu cảm thấy là cậu cần ánh sáng đèn.
Nhưng trên hết, mắt cậu đã chán nhìn những cái gì đang vây quanh cậu;
cậu chỉ còn chú ý đến cái cửa hé mở của một gian hàng.
Thực ra, trong 15 ngày vừa qua ở trại hè, cậu đã sống ngược lại trong dòng
thời gian quá khứ khá xa. Thậm chí cậu đã biết cách bắt ký ức mình đi
ngược về quá khứ, đã biết cách dùng xẻng cuốc để đào xới ký ức như lời
khuyên của bác sĩ Martin.
Bởi vậy, đối với cậu lúc này, tâm trí cậu như là của một cậu bé đang chơi
trò ráp những mảnh kỹ ức rời rạc: một vết trầy trong cuộc trốn học đi chơi,
nỗi đau đớn trong một lần bị phạt bằng roi, sự sung sướng dịu ngọt khi
được khen thưởng. Nhờ những mảnh ký ức vỡ vụn đó, cậu xây dựng được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.