nhìn mẩu xì gà, không hề tỏ ý bực mình.
Một người hỏi:
- Nó có khóc nức nở không?
Clayton nhớ lại và thở phào nhẹ nhõm:
- Trời ơi, có, con ma có khóc. Thật tội nghiệp!
Evans hỏi bằng một giọng Mỹ thật chuẩn xác:
- Anh đập nó vào đâu?
Clayton phớt lờ Evans đi:
- Thật không thể mường tượng được. Ma phải có hình thù, tác phong giống
như ma. - Nói rồi anh lại bắt chúng tôi hồi hộp chờ đợi để tìm diêm trong
túi, quẹt lên rồi châm thuốc. Sau cùng. anh lại nhớ lại, nói - Tôi hoàn toàn ở
thế thượng phong.
Chúng tôi cũng chẳng ai có việc gì gấp, nên cố kiên nhẫn đợi anh rề rà.
- Một cá tính mạnh, dù không có thân xác, con ma vẫn giữ được cá tính của
mình. Đó là điều mà chúng ta thường quên mất. Khi còn sống, một người
có một năng lực mạnh, có một mục đích nhất định, khi chết sẽ thành ma có
những điểm mạnh đó và cũng có một mục đích. Những con ma ám ảnh dai
dẳng nhất thường là những con ma có một lý tưởng, bị ám ảnh bởi một đối
tượng và cứng đầu như một con lừa, xuất hiện liên tục. Nhưng con ma đáng
thương này không như vậy. - Rồi thình lình anh ngước mắt lên, ánh mắt rất
kỳ dị, đảo mắt quanh phòng một vòng - Tôi nói với tất cả lòng nhân hậu, sự
thực chỉ đơn giản có vậy. Ngay từ cái nhìn thấy nó đầu tiên, tôi đã thấy nó
là con ma yếu hèn.
Anh ngắt câu chuyện như thể chấm câu bằng điếu thuốc.
- Các anh biết không, tôi gặp nó trên hành lang dài của dãy phòng bên cánh
này. Hắn quay lưng lại tôi nên tôi trông thấy hắn trước. Tức khắc, tôi biết
hắn là ma. Hắn trắng và trong suốt. Qua bộ ngực trong của hắn, tôi có thể
thấy mờ mờ cái cửa sổ nhỏ ở cuối dãy phòng. Ngoài cái cơ thể vật chất của
hắn ra, thái độ của hắn cũng khiến tôi nghĩ ngay là hắn yếu. Hắn nhìn như
thể hắn chẳng biết phải làm gì. Một tay hắn chạm vào tấm gỗ trên mặt
trước phòng, một tay đưa lên miệng, như thế này!
Sanderson hỏi cho rõ: