ALICE Ở XỨ SỞ DIỆU KÌ - Trang 28

Cua con hơi cáu, cãi lại:

- Mẹ đừng nói nữa! Đã đến lúc mẹ phải học tính kiên nhẫn của một bà sò

rồi đấy!

- Ước gì Dinah của ta ở đây! Nó sẽ lập tức bắt con Chuột đó quay trở lại! -

Alice nói to nhưng không có ý nhằm vào ai cả.

- Dinah là ai thế, tôi có thể mạo muội hỏi cô được không? - Vẹt Lory hỏi.

- Dinah là con mèo của gia đình tôi. - Alice hào hứng đáp vì cô rất muốn

kể cho cả bọn nghe về con vật yêu quý của mình. - Các bạn không thể tưởng
tượng được nó bắt chuột giỏi đến thế nào đâu! À, ước gì các bạn có thể nhìn
thấy nó săn chim nhỉ? Vì sao ư? Vì nó sẽ lập tức chén một con chim nhỏ
ngay sau khi nó nhìn thấy!

Những lời này đã khiến cả những con vật kia khiếp đảm. Lập tức, một vài

chú chim vội vã bay đi. Một bác ác già nua co mình lại, vẻ rất thận trọng, nói:

- Thực sự là tôi phải về nhà rồi. Cái cổ tôi không chịu được khí lạnh ban

đêm.

Một con chim Hoàng Yến cũng run rẩy gọi đàn con:

- Đi thôi, các con! Đã đến giờ đi ngủ rồi đấy!

Thế là tất cả đều kiếm cớ bay đi và chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình

Alice.

Alice buồn bã tự bảo: “Ôi, giá như mình đừng nhắc gì đến Dinah nhỉ! Ở

dưới này có vẻ như chẳng ai thích nó nhưng mình biết chắc nó là con mèo
giỏi nhất thế giới! Ôi, Dinah yêu quý của ta! Chẳng biết ta còn có thể gặp
mày được nữa không!” Và thế là Alice lại bắt đầu khóc vì cô cảm thấy vô
cùng cô đơn và tinh thần suy sụp. Nhưng lát sau, cô nghe thấy tiếng bước
chân nhè nhẹ ở phía xa, cô ngẩng đầu lên, thấp thỏm hy vọng Chuột đã nghĩ
lại và đang quay về kể nốt chuyện của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.