ALICE Ở XỨ SỞ DIỆU KÌ - Trang 77

- Cháu nghĩ mù tạt là một loại khoáng chất.

- Tất nhiên. Nữ công tước tỏ ra sẵn sàng tán thành tất cả những gì Alice

nói - Gần đây có một mỏ mù tạt rất lớn. Và tinh thần của nó là: “Ta càng có
nhiều thì ngươi càng có ít.”

- Ồ, cháu nghĩ ra rồi! - Alice reo lên. Cô không để ý đến câu nói cuối cùng

của Nữ công tước - Nó là một loại rau. Mặc dù mù tạt trông không giống rau
nhưng nó chính là một loại rau.

- Ta hoàn toàn đồng ý với cô. Tinh thần của điều này là: “Hãy là chính

mình” hoặc nếu cô muốn nói một cách đơn giản hơn thì “Đừng bao giờ tưởng
tượng mình không phải là mình, rằng mình khác với cái hình bóng đã từng
xuất hiện trước mọi người, rằng mình đã và có thể khác với hình bóng trước
đó.”

- Cháu nghĩ cháu có thể hiểu rõ hơn những câu bà nói nếu cháu viết nó ra.

Còn bây giờ, cháu sợ rằng cháu không thể kịp hiểu hết những lời bà nói.

- Nếu ta được lựa chọn các từ ngữ thì những câu ta nói đã chẳng có gì là

khó hiểu cả - Nữ công tước vẫn vui vẻ nói.

- Lạy chúa, vậy thì bà đừng tự gây rắc rối cho mình nữa, đừng nói những

câu như thế nữa.

- Ồ, chớ nên nói đó là rắc rối! Tất cả những điều ta nói đều là món quà

tặng cô đấy.

“Một thứ quà rẻ tiền!” Alice nghĩ nhưng cô không dám nói ra.

- Lại nghĩ ngợi gì thế? - Nữ công tước hỏi trong khi cái cằm của bà ta lại

nhấn thêm phát nữa vào vai Alice.

- Cháu có quyền được nghĩ chứ. - Alice dằn giọng, cô bắt đầu thấy hơi

khó chịu.

- Cũng giống như lợn có quyền được bay và tinh…

Nữ công tước bỗng im bặt, thậm chí cái từ “tinh thần” ưa thích của bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.