ALICE VÀ CHIẾC BÌNH CỔ - Trang 124

- Chắc mười mươi ! - Người nhân viên đáp với giọng quả quyết - Bề

nào thì tôi cũng có thừa khả năng để phân biệt một ngvrời Trung Hoa với
một người da đen và một người da trắng chứ, không phải vậy sao ?

- Nhìn ông ta giống như thế nào ạ ? - Alice gạn hỏi.
- Ờ... ờ thì... giống như... như một người Trung Hoa chứ còn giống cái

gì nữa ! - Câu đáp thật lãng xẹt.

Bực mình, Alice cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh.
- Chú không để ý thấy có gì đặc biệt ở ông ta sao ? - Alice cô hỏi tiếp -

Hình dáng của mũi ông ta, màu mắt, cách nói năng của ông ta chẳng hạn...

- Cô hãy nghe đây - nhân viên bưu điện cắt lời - tôi đâu phải là một

thám tử. Nhưng tại sao cô lại chán nản như vậy chứ ? Không lẽ cô đang cô
làm rõ một vấn đề hóc búa nào hay sao ?

- Đúng thế ạ - Alice mỉm cười với người nhân viên bưu điện - Người

đàn ông ấy có nói với chú là ông ta sẽ trở lại không ?

- Không.
Rồi thấy Alice sắp sửa bỏ đi, anh ta bảo:
- Khoan đã, tôi còn nhớ là ông ta tỏ ý sẽ tìm đến ông Monroe kia để

đòi lại gói đồ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.