- Chắc mười mươi ! - Người nhân viên đáp với giọng quả quyết - Bề
nào thì tôi cũng có thừa khả năng để phân biệt một ngvrời Trung Hoa với
một người da đen và một người da trắng chứ, không phải vậy sao ?
- Nhìn ông ta giống như thế nào ạ ? - Alice gạn hỏi.
- Ờ... ờ thì... giống như... như một người Trung Hoa chứ còn giống cái
gì nữa ! - Câu đáp thật lãng xẹt.
Bực mình, Alice cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh.
- Chú không để ý thấy có gì đặc biệt ở ông ta sao ? - Alice cô hỏi tiếp -
Hình dáng của mũi ông ta, màu mắt, cách nói năng của ông ta chẳng hạn...
- Cô hãy nghe đây - nhân viên bưu điện cắt lời - tôi đâu phải là một
thám tử. Nhưng tại sao cô lại chán nản như vậy chứ ? Không lẽ cô đang cô
làm rõ một vấn đề hóc búa nào hay sao ?
- Đúng thế ạ - Alice mỉm cười với người nhân viên bưu điện - Người
đàn ông ấy có nói với chú là ông ta sẽ trở lại không ?
- Không.
Rồi thấy Alice sắp sửa bỏ đi, anh ta bảo:
- Khoan đã, tôi còn nhớ là ông ta tỏ ý sẽ tìm đến ông Monroe kia để
đòi lại gói đồ của mình.