ALICE VÀ CHIẾC BÌNH CỔ - Trang 126

đã gặp Connie đang cúi xuống trên nôi đứa con gái của chị. Mỗi lần người
thiếu phụ giả bộ rời xa nôi, bé Suzanne lại khóc ré lên. Alice đã xoa dịu nỗi
lo lắng của Connie:

- Chị hãy đi lẹ lên và cứ vui vẻ thoải mái, đừng nghĩ ngợi gì cả. Đây có

phải là lần đầu em giữ trẻ đâu mà chị lo.

Và ẵm đứa bé lên tay, cô mỉm cười với nó.
- Hai cô cháu mình hợp nhau lắm mà bé nhỉ ? - Alice nói thêm.
Con bé nhìn Alice với đôi mắt mở to, rồi hai mí mắt nó khép lại,

miệng nó nở hé một nụ cười tươi.

An tâm, chị Milltop bỏ đi.
Alice bế bé Suzanne một lúc, chờ nó ngủ say rồi đặt nó lên xe nôi

trước hiên. Đôi mí mắt con bé vẫn khép. Yên tâm, Alice nhón gót quay vào
trong nhà.

Cô lựa một cuốn sách trên kệ và ráng cắm đầu vào đọc. Nhưng đầu óc

cô không ngừng trở lại với điều bí ẩn mà cô đang ra sức làm cho sáng tỏ.
Sau cùng, cô gấp sách lại và tập trung tất cả ý nghĩ vào bức phác họa mà cô
đã mô phỏng theo khung sắt gắn trên ống khói của khu đất bí hiểm. Trưc
giác mách bảo cho cô là nó được hình thành từ một trò lắp ráp hiểm hóc và
chắc chắn có quan hệ với công việc cô đang điều tra.

Đồng hồ đã điểm 4 giờ mà ông Triệu vẫn chưa gọi điện lại. Alice

không sao ngồi yên được vì óc tò mò bị dằn vặt dữ dội. Cuối cùng, không
dằn lòng được nữa, Alice đứng dậy, lại máy điện thoại và quay số của cụ
già người Hoa. Mừng biết bao, chính ông Triệu là người trả lời cô.

- Cháu đã yêu cầu bác gọi lại cho cháu mà ! - Alice nói hơi dỗi vì ông

già đã không thèm để ý đến bản nhắn tin của cô.

- Đâu có ai nhắn lại với lão cái gì ? - Cụ già đáp với một thoáng bỡ

ngỡ trong giọng nói - Lão chẳng hiểu gì cả.

Đến phiên Alice ngạc nhiên.
- Lữ không đưa lại cho bác mẩu giấy mà cháu đã giao sao ?
- Lữ không có ở đây - Ông Triệu đáp - Có lẽ nó đã giữ mẩu giấy của

cháu trong túi. Bác sẽ hỏi lại nó khi nó về tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.