cẩn thận giật cho thang dây rớt theo, và đem giấu gọn vào một bụi cây cho
khuất mắt người ngoài cuộc.
- Chúng ta gặp may rồi ! - Alice vừa nói vừa chỉ cánh cửa bỏ ngỏ trên
vách tường bằng đá.
Vách tường ấy đi từ ngôi nhà xây bằng gạch tới tận vách rào bằng ván,
mà cửa ra vào lại đang mở hé. Không một động tĩnh, Alice và ông Triệu đã
vượt qua cánh cửa ấy. Rồi dưới đám lá cành rậm rạp che chắn, họ cùng
hướng về địa điểm mà bữa nọ Alice đã phát hiện được những luồng sáng và
đã nghe thấy tiếng ro ro đều đều của một động cơ.
Họ không gặp phải một vật chướng ngại nào, nhưng những tiếng ầm ì
nặng nề đang vọng tới tai họ. Theo tiếng động đó, họ đi thêm một đoạn nữa.
Bất chợt trước mặt họ hiện ra một hầm mỏ không mấy sâu, hình thành bởi
một loại đất có màu trắng như cát và bởi những lớp đá chồng lên nhau. Nấp
sau bụi cây, họ thấy hai ngươi Hoa, mặc quần yếm bê bết bùn, đứng lún tới
tận mắt cá chân trong lòng hố, đang ra sức đập đá bằng những cái chùy sắt.
Một người khác dùng xẻng xúc lấy bụi đất màu vàng, trong khi người thứ
tư dùng xe cút kít chở hết các chất thải và các mảnh đá vụn đi nơi khác.
Sau vài phút ngắm nhìn cảnh quan trên, Alice có cảm tưởng là những
lớp đá cứng, màu xám xanh, rất giống với đá hoa cương. Cô nêu nhận xét
ấy với ông Triệu.
- Nó có chứa kao-lanh hả bác ? - Alice vừa khẽ hỏi vừa hất cằm về
phía mỏ đá.
- Ừ, với một phân lượng rất cao.
Niềm vui vì đã khám phá được mỏ kao-lanh quí giá không làm họ làng
quên mục tiêu chính của vụ đột nhập vào khu đất bí ẩn có rào vây quanh
này.
- Bác hãy theo cháu - Alice khẽ nói với người bạn đồng hành.
Nhưng ông Triệu đã đạp nhằm một cành cây nhô, đúng lúc mấy người
thợ mỏ vừa tạm dừng tay. Lập tức họ đều ngẩng đầu lên.
Hoảng hồn, Alice kéo ông Triệu vào sau một bụi cây rậm rạp và nhìn
qua các cành lá xem các công nhân đang làm gì. Một người trong bọn đang
ngoảnh mặt về phía bụi cây mà những kẻ xâm nhập đang ẩn náu. Sau đó,