ALICE VÀ CHIẾC BÌNH CỔ - Trang 133

"Đó không biết có phải là cô Lài không nhỉ !" Alice nghĩ thầm.
Đến lượt một người đàn ông bước qua cửa, quàng một tay lên vai cô

gái trẻ, ông ta dịu dàng nói với cô bằng tiếng Tàu.

Những ngón tay của ông Triệu chợt co quắp bấu mạnh vào cổ tay

Alice. Cô ngoảnh lại và thấy ông không rời mắt khỏi người đàn ông.

- Bạn của bác đấy ! - ông nói nhỏ - Đó chính là Mai Thế Nguyên.
Trực giác mách bảo với Alice là ông sắp sửa tiến về phía người bạn

của ông, vì vậy cô đã níu giữ ông lại bằng một thái độ kiên quyết.

- Trước khi xuất đầu lộ diện, cần phải được biết chắc là chú ấy sẽ

không phản bội lại chúng ta đã - Cô nói.

Ông Triệu cúi đầu.
- Tim bác ngập tràn khát vọng muốn ôm ghì lấy người bạn cố tri của

mình trong vòng tay, đến nỗi đầu bác chẳng suy nghĩ gì hết - Ông nói -
Cháu hãy làm những gì mà trí khôn ngoan chỉ bảo cho cháu.

Alice nhìn kỹ ông Mai Thế Nguyên. Khoác trên mình bộ đồ lao động

thô kệch, dính đầy kao-lanh, ông ta trông có vẻ gầy gò ôm yếu. Gương mặt
ông, khi an ủi cô gái, biểu lộ một vẻ an phận thủ thường đầy nhẫn nhục, hệ
quả của bao tháng ngày vất vả khổ đau.

- Đó là con gái của ông ấy, hả bác ? - Alice kề tai ông Triệu hỏi nhỏ.
Cô cảm thấy lòng dậy lên một nỗi trắc ẩn đối với cụ già đồng hành, khi

nhìn những nếp nhăn phản ánh sự cố gắng quá sức của ông để chế ngự nỗi
khát khao muốn nhảy bổ vể phía bạn mình.

- Hẳn là vậy rồi. Nhưng biết bao nhiêu năm tháng đã trôi qua kể từ hồi

bác rời Trung Quốc lần cuối cùng, nên bác cũng khó mà cả quyết được. Hồi
ấy, nó còn nhỏ xíu.

- Họ đang nói gì với nhau vậy bác ? - Alice hỏi tiếp.
Ông Triệu buồn bã lắc đầu.
- Bác nghe không rõ.
Lát sau, hai cha con Thế Nguyên quay trở vào trong nhà. Alice và ông

Triệu nhón gót bước theo họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.