ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 107

Ôn Noãn khụ một tiếng, "Em không bị dị ứng phấn hoa." Vì sao anh

chưa bao giờ tặng cho em?

"Thực ra hôm qua anh có chuẩn bị một bó định tặng cho em."

"Thật hả? Hoa gì?" Cô vui mừng đeo theo hỏi.

"Anh cũng không rõ hoa đó tên gì nữa." Anh nhíu mày, khổ sở nghĩ

không biết nên dùng tư thế nào để miêu tả, sau đó không nhanh không
chậm nói, "Đại khái là phiến lá màu xanh, bông khá lớn, hình tròn, màu
trắng hơi ngả vàng."

"Có rất nhiều hoa giống như vậy."

Quả nhiên cô quên ngay căng thẳng và cả việc mua quà, kéo tay anh

xuống thang cuộn, "Chúng ta đi đến nhà của anh ngay đi."

Tới nhà của anh, cô chỉ kịp chào hỏi ngắn gọn xong thì Trương Dực

Chẩn dẫn cô vào nhà bếp ngay.

"Ở đâu?"

Ôn Noãn nhìn theo ngón tay của anh -

Trên gạch men màu đỏ tía, là một búp bông cải tươi mới.

"Được lắm, anh lại gạt em!" Cô nhào tới muốn sáp là cà với anh

nhưng lại bị ôm vào lòng.

Mẹ Trương ở phòng khách khó hiểu ngó vào bếp.

"Hai đứa nhỏ này muốn ăn cái gì thì nói cho mẹ biết, cần gì phải chạy

vào phòng bếp làm gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.