ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 116

"Vậy sao em còn thích anh?"

"Ai bảo mắt của em không tốt chứ?" Thở dài và... thở dài.

"Nói giống như anh là con mọt sách vậy."

"Không, không phải mọt sách. Thế nhưng khi anh leo núi thì luôn leo

những ngọn núi cao hơn rất nhiều so mực nước biển, độ khó cũng cao; khi
anh xem phim thì chỉ quan tâm tới nội hàm cùng kỷ xảo, quá cứng nhắc.
Còn em thì không." Nếu như cô quyết chí thì tự nhiên sẽ có thể đạt được
thành công trong lĩnh vực nào đó; tuy nhiên cô chỉ thích làm những việc
mình thích, không chú trọng đến thành quả.

"Phải, trước đây anh cũng cho rằng chúng ta không thích hợp với

nhau." Trương Dực Chẩn mỉm cười, thật không ngờ, họ cũng rất hợp.

Cuối cùng cũng vẽ xong, cô đưa tay chỉ trỏ: "Sau này anh có thể coi

bản đồ trên tờ giấy này tìm đến nhà của em. Ở Tô Châu có cầu nhỏ bắt
ngang sông rất tinh xảo, không biết anh có thích không nữa?"

"Anh nhất định thích."

Ngôi thành nhỏ ở Giang Nam đó bỗng trở nên dịu dàng trong tâm

tưởng của anh. Thì ra thích một địa danh nào đó là vì đã thích ai kia.

"Nè nè nè, bây giờ đã chín giờ rưỡi rồi, có ai muốn rời giường hay

không?" Ôn Noãn đã rửa mặt xong mở miệng đánh thức mọi người.

Cả phòng im lặng, không ai để ý tới cô.

"Hành Vân, mệt cậu hồi trước hay dạy dỗ rằng ai dậy sớm thì thế giới

này sẽ thuộc về người đó, sao bây giờ cậu lại ngủ mê như con rùa đen ngủ
đông vậy."

"Muốn hết phiền, chỉ có ngủ." Giọng nói mơ hồ vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.