ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 117

"Cậu thì phiền gì chứ? Không dậy thì không dậy, cần gì phải ngâm

thơ. Bắt nạt người ta dốt văn hả.

Có hơn phân nửa con gái trong trường hâm mộ Hành Vân muốn chết,

cô thường xuyên nhìn thấy fan hâm mộ Ngô Đạc đỏ mặt nói với bạn: hôm
nay tớ thấy Ngô Đạc đó.

Giống hệt như nhìn thấy minh tinh vậy.

Nếu như cô còn phiền thì chẳng phải người khác phải nhảy lầu hay

sao.

Cô u oán nhìn khuôn mặt bị chăn che lại một nửa, quyết định nên tự

lực cánh sinh.

"Ôn Noãn, cậu chờ một chút." Hứa Gia gọi cô lại.

Cuối cùng cũng có người thương cô, Ôn Noãn cảm động ôm Hứa Gia

vừa chui ra khỏi chăn, "Tớ biết cậu tốt với mình nhất mà, Gia Gia, một lát
nữa chúng ta uống sữa đậu nành rồi ăn sáng chung nha, sau đó thì -"

"Dừng..." Cô yếu ớt cắt ngang, "Tớ vốn định ra cửa nhưng giờ có cậu

thì phiền cậu vậy." Cô trưng vẻ mặt nịnh nọt ra, "Hồ Lạc Kiệt gửi tặng tớ
một chiếc khăn quàng cổ qua bưu kiện, cậu giúp mình đến bưu điện nhận
nha, giấy chứng minh thì tớ để trong ngăn trái bàn học." Chỉ chỗ xong thì
Hứa Gia lại tiếp tục chui vào chăn ngủ ngon lành.

Kết bạn cẩu thả ah ~

Một tiếng sau, Hứa Gia trợn mắt há hốc mồm nhìn Ôn Noãn xách theo

một túi len sợi màu cà phê bước vào cửa, ánh mắt với tóc đều dựng thẳng
lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.