ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 12

“Gặp lại.”

Khi anh sắp xoay người lại thì thấy cô vụng về ôm thùng sách được

đặt trên bục lên, lắc la lắc lư rời đi. Anh cũng không như Ngô Đạc luôn
nhiệt tình quan tâm tới mọi người xung quanh, nhưng đứng trong bóng mát
dưới lầu quan sát vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi tới giúp đỡ.
Ai bảo anh là con trai nên không thể nhìn lọt cảnh nữ sinh yếu đuối chuyển
vật nặng một mình được.

“Em xách nhiều đồ như vậy đi đâu?”

“Hôm nay lớp của bọn em phát bổ sung sách giao tiếp trong thương

nghiệp. Vốn do em cùng Hành Vân tới lĩnh tài liệu, kết quả đi nửa đường
thì bị cú gọi liên hoàn thông báo có buổi họp tuyên truyền nên chỉ có thể
ôm đồm một mình.” Chức lớp trưởng này của Hành Vân ngày trước rất
thanh nhàn nhưng gần đây hình như đặc biệt bận rộn.

Nhìn vóc người nhỏ nhắn cùng mồ hôi phản chiếu ánh nắng trên mặt,

anh chuyển thùng sách sang người mình: “Tôi xách giúp em.”

Trương Dực Chẩn dùng một tay ôm thùng sách một cách nhẹ nhõm,

có điều đi trên đường nghe cô líu ríu tự thoại thì anh rất hoài nghi có phải
định nghĩa ‘yếu đuối’ sai lệch rồi không.

“Anh học năm mấy? Ngành gì?”

“Tôi học năm ba, học ứng dụng toán học.”

“Vậy anh cao hơn em một năm rồi. Em học quảng bá thị trường, ứng

dụng toán học là làm gì?”

“Không cố định, lớp chúng tôi chủ yếu kiểm xoát số liệu từ xa trên

máy tính.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.