ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 13

Nghe rất thâm ảo, “Á, vậy anh thường xuyên nhìn máy vi tính đúng

không?”

“Phải.” Người hiện đại có mấy ai không thường xuyên nhìn máy vi

tính.

Cô như đang nghĩ ngợi gật đầu, “Vậy nhất định khó học hơn ngành

kinh tế của bọn em rồi.” Sinh viên khối Văn thì đợi đến cuối học kỳ bắt đầu
quỳ thần bái phật cũng kịp, dù sao đều là những kiến thức mang tính chất
quá khứ nên ôm đồm sớm quá trái lại sẽ quên; còn sinh viên khối tự nhiên
thì thảm hơn nhiều, nếu ngày thường không tập trung lo học thì đợi lúc lâm
trận mới chịu mài gươm sẽ bị phật tổ Như Lai đá cho một cước.

“Lúc tiểu học em cũng từng học qua lớp tính nhẩm đó nha.” Ôn Noãn

tích cực kéo gần khoảng cách với anh đẹp trai.

“Lúc còn tiểu học tôi từng học qua lớp tính nhẩm.” Trương Dực Chẩn

mỉm cười, tuy nhiên anh cũng không cho rằng lớp tính nhẩm có liên quan
gì tới chuyên ngành của anh cả.

“Vì sao em lại không quen anh nhỉ?”

“Chẳng lẽ em phải quen anh sao?”

“Gần như tất cả —” cô kịp thời nuốt hai chữ soái ca ngược tọt vào

trong cổ họng, nam sinh cũng không quá quan tâm tới sở thích “dùng sắc
đẹp để làm việc”, nếu như dáng vẻ bên ngoài được khen ngợi thì sẽ mất tự
nhiên:

“Tất cả nhân vật nổi danh trong trường em đều biết mặt cả.” Nam sinh

anh tuấn xuất chúng như anh lẽ ra phải nổi tiếng gần xa bên lỗ tai của nữ
sinh mới phải.

Không thể không thừa nhận, con gái cũng rất háo sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.