ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 15

Cô nghe giọng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt không muốn thấy

nhất.

“Ngô Đạc — sao anh lại ở đây?”

Không biết vì sao gần đây anh lại rất thích kiếm chuyện với cô, họp

hành gì cũng đều chỉ đích danh cô đứng lên báo cáo; rõ ràng biết số điện
thoại của cô mà lại đứng dưới dãy lầu lớn tiếng gọi cô xuống, khiến cho
người ở toàn bộ dãy lầu đều biết; ghê gớm nhất là đêm khuya đêm khoắc
chẳng có chuyện gì quan trọng cũng gọi điện nhắn tin cho cô.

Lạ lùng nhất là có lần cô vừa tắt đèn không lâu thì anh lại gọi tới số

điện thoại phòng cô, dùng giọng điệu sởn gai ốc nói với cô rằng: “Alo ~~~
tôi là ~~~ chân tử (mako-chan), một năm trước đã chết ở đây vì tai nạn xe
cộ. Nhưng — đầu tôi vẫn còn ở — dưới giường của cô, tìm giúp tôi được
không? Cám ơn ~~”

Nếu đổi lại là một nữ sinh nhát gan thì đã sợ mất ngủ trắng đêm. Rất

đáng tiếc, tuy Tống Hành Vân nhìn vào thì có vẻ cổ điển nhưng không tin
chuyện quái thần, vì vậy đã dùng giọng điệu âm trầm kinh khủng trả lời:
“Có lỗi quá, dưới giường chỉ có giày của tôi, mày rãnh thì quay về giường
của mày kiếm tiếp đi.”

Sau đó chuyện này đã trở thành đề tài một tuần trong phòng của cô,

Hứa Gia còn cố ý gọi một cuộc điện thoại dọa bạn trai của cô.

“Đến siêu thị đương nhiên là mua đồ rồi.” Anh rất đường hoàng trả

lời, còn lấy đồ cô chọn mua bỏ vào rổ xe đẩy của mình.

“Anh —”

“Cầm mấy cái này mỏi tay lắm, khỏi cần cám ơn.” Anh đầy xe tới dãy

nước giải khát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.