ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 14

Xác thực là vậy, Trương Dực Chẩn phát hiện bọn họ chưa đi đầy 10

phút thì đã có mấy người đi lướt ngang chào hỏi với Ôn Noãn.

“Có lẽ tôi không thường xuyên tham gia các hoạt động của trường.”

Đối với anh mà nói, sức hấp dẫn của mấy con số lớn hơn hoạt động tập thể
cùng kéo bè kết đảng nhiều lắm.

“Điều đó không tốt lắm đâu, em nghe nói bạn bè tốt nhất trong đời

người đều quen biết nhau ở trường đại học.” Trung học, tiểu học thì không
tránh được sự ngây thơ, còn sau khi ra làm việc thì không tránh được khúc
mắt lợi ích.

“Tôi nghĩ tôi cũng có bạn.” Không thích tham gia hoạt động trường

không có nghĩa là người lập dị, hơn nữa bạn bè càng nhiều thì càng ra
ngoài nhiều hơn. (*Emily, lười hệt mình :D)

“Ờ.”

Quẹo hết một cua là tới dưới lầu ký túc xá, sau khi anh thả thùng sách

xuống thì lập tức chào tạm biệt.

Cô nhìn thấy anh rời khỏi, mãi tới tiết thể dục xế chiều thì Ôn Noãn

mới nhớ ra cô lại quên hỏi tên của anh. Hu hu, chẳng lẽ cô nên dự phòng
chứng bệnh đãng trí người già ở tuổi này sao? Vì vậy cô đã hóa bi phẫn
thành động lực, trong lần kiểm tra chạy 800 mét chạy được thành tích 4
phút 50 giây – kỷ lục chậm nhất trong lịch sử.

Vì sao hồi nãy không đẩy xe siêu thị tới chứ?

Tống Hành Vân vô lực mặc cho đống quà vặt tràn lan dưới đất mà đi

tới kệ bánh tây cùng mì ăn liền, bắt đầu bài tập vận động tiêu hao thể lực
nhất – dạo siêu thị.

“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng ah.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.