ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 126

Trương Dực Chẩn ở xa đi lại thì con mắt sang lên, chạy không ngừng về
phía đó.

Giơ chai rượu Bacardi Breezer trong tay lên, "Dực Chẩn, Dực Chẩn,

mau giúp em mở nó ra." Kể từ khi vô tình uống được loại rượu trái cây nhẹ
nhàng khoan khoái này thì cô rất thích nó, nhưng hôm nay mua về thì mở
sao cũng không được. Cô nhớ lần trước Trương Dực Chẩn mở hai nắp chai
một cách dễ dàng nhưng tại sao khi ở trong tay cô lại cứng nhắc khó ưa như
vậy chứ. Cô đã cầu cứu mọi người trong phòng trọ rồi dùng lưỡi dao nhọn
hay chìa khóa để nạy ra, tới cái cạnh bàn, cái xẻng, ngâm nước nóng cũng
đều dùng cả nhưng nó vẫn bất động như cũ.

Trương Dực Chẩn nhận chai rượu, đưa tới gần bục đá ven đường giựt

một cái, nắp bình kêu to rồi rơi ra. Cô hưng phấn vỗ tay, nhận lại.

"Ôn Noãn tiểu thư, giữa hai hai giờ khuya em gọi anh tới đây gấp

chính là vì chuyện này?" Trương Dực Chẩn nghi hoặc, "Sao gần đây mọi
người đều thích uống rượu nhỉ?"

"Ai nữa?"

"Ngô Đạc, mấy hôm trước say xỉn tới mức không bò nổi lên giường."

"Anh ấy không phải tự xưng mình là thiên hạ không đối thủ hay sao,

uống với ai vậy?"

"Trừ chính cậu ta chuốc say bản thân thì còn ai khác có thể chuốc say

được cậu ta chứ."

Ôn Noãn nói khẽ, "Anh ấy chia tay với Hành Vân." Cũng là uống

rượu nhưng cô 'chúc mừng nhân sinh đắc chí'; còn Ngô Đạc thì 'nâng chén
giải sầu sầu càng thêm sầu'.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.