ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 129

"Nhưng anh mở."

Bọn họ chẳng ai nhường nhau mà trợn mắt nhìn nhau, lại đồng thời

dời mắt nhìn bức tường xám trắng bên cạnh. Cô chợt hiểu, cười khì khì,
"Anh đang ghen phải không?"

"Ai nói?"

"Ánh mắt của anh nói." Ôn Noãn tiếp tục cười, "Em cũng đâu có thích

cậu ta, anh tức giận làm gì chứ? Lẽ ra nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng."

Mình đang ghen tỵ hả? Anh mờ mịt, không biết cảm giác xa lạ trong

con tim có phải được gọi như vậy không.

Thì ra đây là ghen tỵ. Anh không nhớ mình đã từng ghen tị với ai chưa

nhưng khi cô cười nói: "Em đương nhiên rất vui" thì anh đã bắt đầu ghen
ghét cái người nọ. Thì ra ngoài anh cũng có người khiến cô cảm thấy vui vẻ
như vậy.

Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ vẫn vơ, anh biết rõ người trong lòng

của Ôn Noãn là anh nên anh không cần phải nghi kỵ một người bạn ảo trên
mạng.

"Anh không có." Anh cảm thấy thừa nhận mình ghen tỵ là một chuyện

rất thảm hại nên quơ quơ chai rượu trong tay, quả nhiên đã di dời được chú
ý của cô.

"Sao anh uống sắp hết rồi? Nếu anh không chừa cho em một chút nào

thì em sẽ chết không nhắm mắt đó."

"Mồm thối."

"Em đây là 'đồng ngôn vô kỵ'." Ôn Noãn vô tội mở to hai mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.