ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 132

"U, bởi vì em nghe nói muốn làm kiến trúc sư thì phải ra công trình

khảo sát tiến độ, em sợ bị nắng làm đen da."

"Em nên đen một chút."

"Thật hả? Anh cũng cảm thấy thích màu da mật ông khỏe khoắn được

ưa chuộng năm nay sao?"

"Không, anh thấy nếu như em đen hơn thì nhìn vào không giấy ngu

ngốc nữa."

Quả nhiên cô muốn đứng lên xoay người lại tấu anh một trận nhưng

lại quên rằng tóc mình còn nằm trong tay anh, tóc bị kéo nên kêu thảm một
tiếng, không tình nguyện ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Anh chải đầu nhanh lên đi, lát nữa em muốn báo thù rửa hận!"

Anh không phản ứng lại mà vẫn bình tĩnh cầm lược chải đầu chải tóc

chầm chậm, sợ làm cô đau, dè dặt không dám dùng nhiều sức.

"Thấy mái tóc vừa đen vừa bóng của em chứ? Nhưng tiếc chỗ mỗi

sáng đều phải chải tóc. Hay là cắt tóc ngắn như chị Diệp, anh thấy được
không?"

"Đều đẹp."

Tóc dài hay tóc ngắn, béo hay gầy, mặc bộ đồ này hay bộ đồ nọ, chẳng

có vấn đề gì cả.

Chỉ cần là em thì gì cũng được cả.

"Nói cũng như không."

Nhưng nói ra thì cô thực sự không muốn cắt bỏ mái tóc nuôi được

mấy năm. Hơn nữa cắt ngắn thì sẽ không còn cơ hội cho Trương Dực Chẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.