ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 137

không giận chứ?" Trương Dực Chẩn rất có nguyên tắc về thời gian, trước
giờ chưa từng trễ hẹn.

"Anh không giận, em cũng không cần phải tìm lý do." Lễ kỷ niệm 80

năm ngày thành lập trường đã cử hành xong trong mùa xuân, sinh viên cũ
nên về thì đã về hết, bây giờ còn ai muốn về nữa, hơn nữa lại đụng phải Ôn
Noãn.

"Không phải tìm cớ! Em nói thật mà. Em còn cố ý dẫn người đó đi

thăm dãy lầu Toán học của mấy anh, tiếc là dãy lầu sắp hỏng ở đối diện cản
tầm nhìn, nếu không thì còn có thể ngắm trời chiều."

May mà không thể ngắm, nếu không chỉ sợ anh phải đợi thêm nửa

tiếng.

"Dù em muốn xem việc giúp người làm niềm vui thì cũng nên gửi tin

nhắn báo cho anh biết, đằng này anh gọi tới em còn tắt máy."

Ôn Noãn là một người cực thích nhắn tin, mỗi ngày hòm thư của anh

đều nhét đầy những tin nhắn khôi hài hoặc rùng rợn hay ấm áp. Nếu như
khuya rồi mà anh vẫn chưa ngủ thì Ôn Noãn sẽ gửi tinh cảnh báo: đêm
khuya rồi, đừng làm toán nữa, thức đêm có hại cho sức khỏe. Nhưng kết
quả thường là bọn họ gửi tin nhắn trả lời tới lui dẫn tới mất ngủ.

Mỗi lần trời vừa tạnh mưa thì cô sẽ nhắc nhở: ngoài cửa sổ có cầu

vồng.

Thực ra khi đó cầu vồng đã biến mất nhưng mỗi lần nhận được tin

nhắn như vậy anh đều theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh thường cảnh cáo Ôn Noãn cẩn thận nhắn riết coi chừng khiến

ngón tay lớn bằng cánh tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.