ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 147

"A, đợi tớ một chút." Ôn Noãn đang thay dép thì đột ngột nhớ ra

chuyện gì đó, xông tới trước máy tính, "Đợi tớ một chút, sẽ xong ngay."

"Lại tám với bạn trên mạng hả? Coi chừng tớ mách lẻo với Trương

Dực Chẩn cậu muốn hồng hạnh leo NET đó."

"Nói bậy, tớ bây giờ hết tám QQ nữa rồi, tớ chỉ dùng MSN, cũng

không nói chuyện với người lạ." Ôn Noãn dời tay cho Hứa Gia xem
website mà mình đang truy cập.

"Cậu đặt mua cái gì trên mạng vậy?" Hứa Gia nhìn thấy trang web đó

là Online Store (siêu thị trực tuyến), "Không phải mấy cậu định đi dạo phố
sao, có thứ gì mà không mua được chứ?"

"Tớ muốn mua đèn pin chuyên dùng trong lúc đi dã ngoại nhưng

không biết chỗ nào bán, chỉ có thể rà danh sách trên mạng."

"Mỗi tầng lầu ở trường chúng ta đều gắn nguyên bộ đèn cảm nhiệt,

trên mỗi con đường đều có đèn điện, chưa đủ sáng hả." Sáng như vậy đã đủ
làm bầu không khí làng mạn mập mờ mất hết rồi mà con muốn sáng hơn
nữa sao.

"Tớ muốn tặng cho Dực Chẩn."

"Please, cậu tặng đèn pin cho bạn trai à? Quá tiết kiệm rồi đó."

"Là đèn pin mini được làm từ titan, chống nước, chống sốc, không cần

dùng pin, độ sáng của đèn LED siêu mạnh, trong điều kiện tối mù có thể
nhìn thấy rõ tầm nhìn 1 mét và duy trì liên tục suốt 10 tiếng liền. Bằng một
tháng tiền tiêu vặt của tớ, đã đủ chứ."

"Thứ tốt nha." Không ngờ còn có người tốt nhiều tiền như vậy chỉ để

mua một cây đèn pin, "Nhưng sao cậu lại muốn tặng cái này? Tớ thấy lạ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.