ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 148

"Bởi vì Dực Chẩn nói," Cô cười vui phơi phới, "Tớ giống hệt như một

ngọn sáng."

Tống Hành Vân xách mấy thứ vừa mua đi tìm chỗ ngồi, còn Ôn Noãn

thì chuẩn bị đi xếp hàng gọi thức ăn. "Phải rồi, Hành Vân, cậu muốn uống
gì?" Vừa rồi chỉ nói nên ăn phần ăn nào chứ chưa bàn nên mua nước gì
uống.

"- cà phê."

Khi cô bưng về một mâm chất đầy hamburger gà quay lại thì thấy

Hành Vân đã tìm được chỗ ngồi ở gần cửa sổ rồi ngồi thẩn người nhìn
ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Đang giờ cao điểm nên trong MacDonald có người đang nói cười ầm

ĩ, có tiếng nhạc mở lớn, ở khu trò chơi có năm sáu đứa trẻ đang múa điệu
múa kỳ quái dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ. Còn Hành Vân thì
chỉ ngồi lặng lẽ giống như một khóm mây trôi nổi có thể lặng lẽ bay mất
trong lúc người ta chẳng hay chẳng biết.

Đến cả người chậm hiểu như Ôn Noãn cũng thầy rầu rĩ.

Có lẽ bất kể ai nói tiếng chia tay trước, bất kể ai rời khỏi ai trước thì

trái tim của con gái luôn dễ bị tổn thương nhất. Bất kể Hành Vân có tình
cảm mới sau khi chia tay hay vì có tình cảm mới nên chia tay với Ngô Đạc
thì cô cũng không còn được vui vẻ như trước kia nữa, sẽ thường xuyên rầu
rĩ, khi không cười thì ánh mắt đượm sương mù mịt.

"Nè, bên ngoài của anh đẹp trai nào đi ngang nên cậu nhìn người ta

chăm chăm hả?" Ôn Noãn lấy lại tinh thần, cố gắng mỉm cười bước lại gần.

"Tớ đang xem cửa hiệu Daphne ở đối diện."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.