ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 159

Thật sự hàm súc.

Trương Dực Chẩn mỉm cười nhìn cô, "Please, đừng coi mấy thứ mà

em tưởng tượng trở thành anh được không?"

Cô cười ngọt ngào với anh, làm một mặt quỷ dí dỏm, "Anh vốn là đồ

ngốc trời sinh mà."

Cô tiếp lục lật sang trang khác, nhìn thấy một bài trắc nghiệm tâm lý.

"Anh thích hoa mùa xuân, dưa hấu mùa hạ, ánh trăng mùa thua hay

mặt trời mùa đông nhất?"

Anh nghĩ: "Mặt trời mùa đông."

"Em biết ngay anh sẽ chọn nó mà." Cô cười thần bí, cặp mắt to sáng,

bên trong lấp lánh hào quang, "Đây là bài trắc nghiệm thái độ của bạn trong
tình yêu. Nhưng anh có biết mặt trời mùa đông đại biểu cho gì không? Là
yêu ấm áp (2) nha." Cô nói tiếp, "Hoa mùa xuân, có cũng được mà không
có cũng chẳng sao; dưa hấu mùa hạ, tình yêu mãnh liệt; ánh trăng mùa thu,
mãi luôn thấy không đủ."

"Vậy em chọn gì?" Anh chỉ lơ đãng hỏi lại chứ chẳng hề để ý tới trò

chơi tâm lý này.

"Em thích hoa nhất. Nhưng thái độ tình yêu của em tuyệt đối không

phải có cũng được mà không có cũng không sao." Cô buồn bực nhăn đôi
mày thanh tú lại, cắn cán bút, "Em hổng có lăng nhăng mà."

Anh để mặc cô rầu rĩ một mình, tiếp tục giải toán. Cô rãnh rỗi lại chơi

trò chơi ánh sáng, dùng mười ngón tay làm ra đủ hình dáng, trên sàn nhà
hết hiện mấy chiếc bóng thỏ nho nhỏ thì tới chim, nhạn. Chơi được một hồi
thì kê mặt lên bàn sách ngắm Trương Dực Chẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.