ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 168

"Em dính dai như vậy, trừ đồng ý thì anh còn làm được gì?" Anh nhéo

mũi của cô, "Anh đã trả lời vấn đề này ít nhất một trăm lần rồi. Chưa hỏi đủ
hả?"

Đổi lại là trước đây thì cô nhất định sẽ đấu võ mồm mà không biết

mệt, nhưng lúc tại cô lại thấy câu nói đó không phải như đang nói đùa.
Đúng vậy, anh ít nhất đã nói một trăm lần rồi nhưng vì sao cô lại chưa bao
giờ cho là thật?

Kịch còn chưa mở màn, trong khán phòng chỉ có lẻ tẻ mấy người.

"Hình như hôm nay em hơi là lạ, sao nãy giờ em không chịu nói gì

cả?" Thường thì Ôn Noãn không thể nào im lặng quá 10 phút nhưng hôm
nay lại không huyên náo như mọi ngày, cũng ít cười hơn.

"Không phải trước đây anh hay nói em lạ sao?" Cô mờ mịt nhìn màn

che sân khấu, nó giống như một cánh cửa chưa bao giờ mở rộng vì cô.

Anh đưa tay lên trán cô thử nhiệt độ, vẫn bình thường.

"Em ~~" rất nhiều câu nói bị nuốt trở vào khi ra tới miệng, cô đành

rầu rĩ nói, "Hôm nay dạ dày em không thoải mái."

Kỳ thực lòng em không thoải mái.

"Là ai hay nói mình có hệ thống đường ruột cứng cáp như thép? Cuối

cùng cũng chịu đựng hết nổi rồi à."

Trương Dực Chẩn nâng cô đứng dậy, "Không thoải mái thì ngoan

ngoãn trở về ký túc xá nghỉ ngơi, đừng chạy tung lung."

"Anh - không có gì định nói với em hả?"

"Hả?" Anh nhướng mày không hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.