ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 188

Sao lại nhận được cú gọi xui xẻo như vậy chứ? Ôn Noãn không nhịn

nổi nữa: "Tôi vốn không biết chồng của chị, chị gọi sai rồi."

"Tôi biết chứ. Nếu em biết tôi thì sao tôi dám chửi, dám mắng em

chứ? Nói thực do tôi ở nhà một mình thấy khó chịu trong lòng nên gọi đại
một số để phát tiết, nếu không tôi sẽ điên mất thôi."

Ôn Noãn cúp điện thoại, người nổi điên là cô mới phải.

Vài giây sau, chuông điện thoại lại réo lên.

Cô tức giận cầm tai nghe, "A lô, chị có thấy phiền không, nếu còn

quấy rối nữa thì tôi sẽ gọi 110 báo cảnh sát."

"Là anh, Ôn Noãn."

Trời ạ, Trương Dực Chẩn.

"Anh có gì muốn nói thì nói, không có thì cúp đây." Cô ổn định tinh

thần, nói giọng bất cần nhưng ngón tay lại không kiềm chế được mà cầm
tai nghe thật chặc để lắng nghe giọng nói trầm thấp mạnh mẽ kia, cầm
mạnh tới mức lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

"Bây giờ anh đang ở dưới lầu, em có thể ra đây một lúc được không?"

"Được." Cô đáp ứng bằng giọng nói "vô cùng" miễn cưỡng.

"Mặc áo khoát rồi hẵng ra ngoài, trời hôm nay rất lạnh." Nhiệt độ 22

ở trong phòng thường khiến cô đoán sai nhiệt độ ngoài trời mà hay mặc áo
phông xuống lầu.

Cô còn chưa kịp cảm động thì đã thấy tai nghe truyền tới tiếng tút tút,

thật đáng giận, lại dám cúp máy trước cô!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.