ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 19

Cô gật gật đầu, cảm thấy ấm áp trong lòng, giống như đang chơi xích

đu trong gió mát buổi chiều, bình thản nhưng vui sướng. Thế nhưng vì sao
mỗi lần cô gặp anh ấy đều nhếch nhác vậy nhỉ, quá mất mặt rồi.

“Thật ngại, khiến anh mất tiền không.”

“Không sao.” Anh nhanh tay giữ chặt cô, ngăn bước chân muốn đi

xuống đường của cô lại: “Còn muốn qua đường ẩu để bị phạt lần nữa hả?
Đi cầu vượt đi.”

Trên cầu vượt không có ai trừ một bé gái chừng tám chín tuổi ngồi cô

đơn trên lối đi, sắc mặt cháy đen ảm đạm, quần áo mặc trên người cũng
không còn rõ màu, trước người có một túi nhựa plastic xin ăn.

Cô đi tới ngồi xổm trước người của bé gái: “Hôm nay chị mất ví rồi

nên không có tiền, nhưng chị có cái này cho em nè.” Cô cầm chùm bong
bóng rực rỡ đủ màu sắc nhét vào trong lòng bàn tay ôi bẩn của bé gái:
“Nắm chặt một chút để nó đừng bay đi mất. Nếu như em ngoan ngoãn thì
nó sẽ mang em bay đó!”

Trước khi xuống cầu vượt cô xoay người lại phất tay, bé gái đó cũng

nở nụ cười e dè phất tay với cô, bong bóng đủ màu chập chờn liên tục trong
gió, những thanh sắt thép lạnh nguội trên cầu vượt bỗng nhiên sôi động hẳn
lên.

“Em có lòng thương người quá.”

“Đâu có.” Ôn Noãn thẹn thùng nuốt nước bọt: “Thực ra em thấy anh

mới là người có tấm lòng thương người.”

“Tôi?” Anh cũng không biết bản thân lại có lòng thương người, đương

nhiên anh không tiếc rẻ mấy chuyện quyên tiền từ thiện nhưng anh chưa
bao giờ làm điều tốt như cô gái này cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.