ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 216

Nghiễm nhiên chuyện đó kết thúc trong lời nói đùa. Sau này khi lớn

lên, khi tôi quen thân với Trương Dực Chẩn thì sẽ ngẫu nhiên nhắc đến
chuyện này, mỗi lần tôi đều thấy vui.

Dưới dáng cười hóm hỉnh tươi sáng đó, tôi dấu lòng mình ở một nơi

cách xa vạn dặm. Không phải tôi giả vờ giả vịt, chỉ là thói quen, nụ cười ấy
như miếng băng cá nhân dấu đi vết thương của tôi, để người khác không
nhìn thấy được. Nhưng tôi, vẫn thấy đau đớn.

Nếu đời người như lần gặp gỡ ban đầu thì… tốt biết mấy.

Ba của tôi cùng ba của anh là đối tác làm ăn với nhau, hai nhà cũng

qua lại vài lần, nhưng cơ hội tôi gặp anh rất ít, lúc anh ghé nhà tôi thì tôi
cũng được cậu dẫn đi khu vui chơi, hoặc khi tôi đến nhà anh thì anh đang
học trên các lớp sở thích nghiệp dư *.

Vậy đấy, giữa chúng tôi đến giờ vẫn vô duyên như thế.

3.

Gặp lại anh là vào kỳ nghỉ hè năm nhất ở cấp hai, tại khu tập trung

thanh thiếu niên thích leo núi ở thành phố. Từ xa tôi đã nhận ra anh là
Trương Dực Chẩn nhưng xuất phát từ lòng tự trọng không rõ mà tôi không
gọi anh.

Khí hậu vốn không nóng nhưng lúc tôi leo núi thì không hiểu sao

gương mặt lại bịn rịn mồ hôi, lúc đó tôi còn nuôi tóc dài tới eo, vài sợi tóc
dính lên trên má nhưng do hai tay cùng hai chân của tôi đều dùng để giữ
cân bằng leo lên nên căn bản không cách nào vuốt lại cho ngay thẳng.

Được huấn luyện viên cõng xuống núi, có nam sinh nhiệt tình tiếp cận,

nói đủ chuyện vui lẫn nhàm chán, hỏi han trường học của tôi, cũng chỉ có
anh là lẳng lặng đưa tới một chiếc khăn tay hình vuông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.