ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 49

Báo chi dĩ quỳnh dao.

Phỉ báo dã

Vĩnh dĩ vi hảo dã.

(Dịch thơ - Tạ Quang Phát.

Cây đậu mộc:

Mộc đào người tặng ném sang,

Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người.

Phải đâu báo đáp vậy thôi,

Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao.)

"Ngay cả nghệ sĩ violin đẳng cấp quốc gia Paganini anh còn không

nghe lọt tai, sao tôi dám bêu xấu chứ?"

"Em chơi hay hơn thằng cha đó."

Bầu trời yên tĩnh, nắng trăng xinh đẹp xà xuống như thác, gió đêm

trong sân tập lồng lộng như trên sa mạc, tiếng đàn du đường của violin
quanh quẩn, chầm chậm chầm chậm.

Ách, điện thoại chẳng thức thời vụ reo lên.

"Hành Vân, bây giờ cậu đang ở đâu vậy, qua 5 phút nữa đúng 12 giờ

rồi, bà dì dưới lầu muốn đóng rào lại rồi kìa." Ôn Noãn ở đầu bên kia điện
thoại lo lắng hô lên.

Cô cũng sợ, "Đã trễ như vậy rồi à, tớ về ngay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.