Nhìn anh thân thiện duỗi tay kết bạn, Hành Vân hơi chần chừ nắm lấy.
“Giờ thì chúng ta quen nhau cả rồi, chắc không có lý do để cự tuyệt
chứ?”
“Á?”
Anh bất ngờ giựt điện thoại trong tay cô, đi tới cửa rồi căng dù bước ra
ngoài, cô theo quán tính núp dưới tán dù đuổi theo: “Sao anh lại lấy đồ của
tôi, mau trả lại đây.”
Anh dừng lại, múa điện thoại trong tay: “Trả lại cũng được, đưa em về
cũng đồng ý luôn.” Anh đắc chí hất cằm một cách điển trai, chỉ dãy lầu lớp
học cách chỗ đó 10 mét.
Mưa to như thác, nếu cứ thế mà quay về thì sẽ bị tạt ướt sũng, e rằng
ngay cả điện thoại cũng không may mắn thoát nạn. Hành Vân nheo mày
suy xét, quyết định không nên vì tức giận mà làm chuyện điên rồ. Dù sao
vẫn còn trong trường học, có thách thì anh ta cũng chẳng dám làm ra
chuyện bẩn thỉu.
“Muốn đưa tôi về cũng được nhưng còn bạn cùng phòng của tôi nữa,
anh cũng phải đưa bạn ấy về.”
Ôn Noãn đi trên hành lang khó hiểu nhìn Hành Vân cùng Ngô Đạc.
“Chuyện này dễ.” Anh nhìn xung quanh một cái rồi quát một bạn nam
vừa mới xuống cầu thang: “Này, nhờ cậu đưa đàn em đáng yêu đó về giúp
với, ngày mai đãi cậu ăn cõm.”
Sau đó quay người rời khỏi, hoàn toàn không cho đối phýõng cõ hội
cự tuyệt.