ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 72

Cô ngồi xổm xuống, lấy ngón tay nâng tiền xu bỏ nhẹ vào trong nước.

Rất không nể mặt, nó nhanh chóng chìm nghỉm xuống dưới, chứng thực
định luật Vật lý.

Thất vọng trừng mắt nhìn mặt hồ im lặng, nụ cười tắt hẳn, mặt mày

héo hon, anh đưa tới một quả tiền xu khác, "Thử một lần nữa đi. Nhưng coi
chừng té ngã, nghe nói em không biết bơi, tôi sẽ không nhảy xuống nước
cứu người giữa trời lạnh như thế này đâu."

"Không phải anh không tin sao?" Hừ, ao nước này sâu không quá 2

mét, ai mà chết đuối ở chỗ này được cơ chứ.

"Tiền xu cũng có trọng lượng, em quăng nó chìm trong nước thì trên

đường xuống núi sẽ nhẹ hơn một chút."

Dù ở trong thế giới thực tế nhưng anh chợt hi vọng truyền thuyết có

thật.

Nụ cười của cô đậm hơn, lấy đồng tiền còn vươn hơi ấm trên tay của

anh đặt lên ngón tay, đưa từ từ tới gần mặt nước, sau đó thấm ngón tay
xuống nước, chỉ chừa vừa đủ để tiền xu còn ở trên mặt nước. Không biết do
may mắn hay cách làm đúng mà tiền xu thực sự nổi lên trên mặt nước.

"Á, lần này chúng ta thành công rồi."

Cô nhảy tưng lên rồi trợt trảm rêu xanh ở dưới đất. Tuy không chết

đuối nhưng cả người ướt sũng trong đêm khuya như vậy cũng không hay.
May mà Trương Dực Chẩn ôm eo cô lại, may mắn thoát nạn.

"Cám - cám ơn anh."

Gió đêm xoay quần, núi non trùng điệp phía xa như đang mỉm cười

cũng như đang chìm trong giấc ngủ, tiếng sóng triều cuồn cuộn như ẩn như
hiện, ánh mắt của anh dịu dàng cũng như cái ôm đó khiến cho tim cô đập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.