ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 74

"Tôi cõng em xuống núi."

"Em nặng lắm đó." Cô do dự ôm lấy cổ anh, sau khi lớn rồi thì cô

không còn được hưởng thụ cảm giác được người khác bế lên lưng nữa.

Cảm giác giao phó sức nặng toàn thân cho một ai đó.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Cô rất hiếm khi im lặng không nói chuyện

như bây giờ nên khiến anh thấy hơi khó quen.

"Nhớ lại lúc nhỏ." Lưng cũng như diện mạo của anh, rất đáng tin cậy,

khiến cho cô có cảm giác như dù bị đuôi mù không nhìn thấy đường nhưng
vẫn thấy an toàn, "Hồi tiểu học em hay lười biếng không chịu đi bộ, cứ mỗi
lần như vậy thì ba mẹ sẽ cõng em lên trên lưng, khi vào tiểu học vì sợ bạn
bè nhìn thấy sẽ mất mặt nên em đã sửa thói quen lại."

"Ba mẹ của em thật đáng thương, mỗi ngày đều bị em tra tấn như

vậy."

Tuy nói như thế nhưng thực ra anh đang nghĩ cô con gái nũng nịu dễ

thương như Ôn Noãn nhất định là hòn ngọc quý trên tay đấng sinh thành, ít
nhất mẹ của anh rất thích cô, mỗi ngày đều phàn nàn vì sao hồi trước không
sinh con gái.

Thử hỏi trên đời này có ai không muốn đối tốt với cô không? Chóp

mũi ngửi được mùi sữa thơm nhẹ như trẻ con trên cơ thể cô khiến nét mặt
của anh bất giác trở nên nhu hòa.

Trương Dực Chẩn chưa từng gặp cô hồi nhỏ nhưng lại giống như rất

quen, giống như chỉ cần có thể nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy.

"Trước giờ em chưa từng khiến ba mẹ phiền lòng hả?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.