ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 91

Thật hả? Anh, anh nói cô cười nhìn rất đẹp.

Tâm trạng phiền muộn vừa rồi bỗng chốc tan biến, chỉ một câu nói của

anh thôi đã đủ đưa cô lên tới thiên đường.

Trương Dực Chẩn ơi Trương Dực Chẩn, tại sao anh lại là Trương Dực

Chẩn?

Một ngày tốt đẹp biết mấy, tiếng Anh xấu xa biết mấy.

Ôn Noãn xách túi đi vào cửa sau lớp tự học. Nhìn thấy bóng lưng của

Trương Dực Chẩn, cô rón rén đi tới phía sau anh, đưa tay bịt mắt anh lại,
cao giọng nói: "Đoán xem là ai?"

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp thủy tinh chiếu lên cơ thể, tầm nhìn

của anh bị bàn tay lành lạnh của cô bịt kín chỉ chừa lại một khe sáng. Bước
chân của cô tuy rất nhẹ, chẳng khác gì so với những nữ sinh khác nhưng
Trương Dực Chẩn có thể nhận ra.

Nhưng anh không trả lời.

"Anh không chịu đoán thì chán lắm."

"Trừ em ra thì còn ai làm trò đó?"

Anh nhìn Ôn Noãn lấy ra một chai nước khoáng, rồi điện thoại, son

môi dưỡng ẩm, khăn giấy, thậm chí một gói khoai tây chiên - cuối cùng
mới không cam tâm tình nguyện lấy ra một quyển CET4.

Anh lấy bút máy gõ vào trán cô: "Lười như vậy, không sợ sau này

không kiếm nổi việc làm sao?"

"Em chỉ dở tiếng Anh thôi, nó là thiên địch của em. Trừ môn đó thì

các môn khác của em không có vấn đề gì cả, tương lai nhất định sẽ là một
professional woman xuất sắc!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.