ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 304

Có phải Pier đã nghiêm túc với cái trò vặt của anh chăng? Phải chăng chính
là một tín hiệu báo động đó? Robert dận ga và tiếp tục cho xe chạy. Anh
không thể có bất kỳ mạo hiểm nào, cho dù là mỏng manh nhất. Anh lái xe
đến một cái tiệm cách đó gần hai cây số và đi vào gọi điện thoại.
Họ đang ngồi tại bàn ăn thì chuông điện thoại kêu.
Những người đàn ông cảm thấy căng thẳng. Một trong hai người bọn họ
chực nhỏm dậy.
- Liệu có phải Bellamy gọi điện về đây không?
Pier nhìn anh ta có vẻ coi thường.
Tất nhiên là không. Sao ông ta phải làm thế nhỉ?
Cô đứng dậy và bước tới bên điện thoại, nhấc máy.
- Hello?
- Pier hả? Anh nhìn thấy tấm rèm cửa sổ và…
Tất cả những gì cô phải làm là bảo rằng mọi thử vẫn ổn thoả và anh có thể
về nhà. Họ sẽ bắt anh và cô có thể đòi khoản tiền thưởng cho mình. Nhưng
liệu họ có đơn thuần chỉ bắt hay không? Cô như có thể nghe được lời
Robert nói: "Nếu như cánh sát tìm thấy tôi họ được lệnh phải hạ thủ ngay"
.
Hai người đàn ông ngồi lại bàn đang chăm chú nhìn cô. Với năm mươi
ngàn đôla cô có thể làm được bao nhiêu việc. Nào là quần áo đẹp, những
chuyến đi, một căn hộ xinh xắn ở Rome. Và Robert sẽ chết. Ngoài ra cô ta
còn căm ghét cảnh sát. Pier nới vào máy:
- Ông nhầm số máy.
Robert nghe thấy tiếng máy bị cúp và đứng lặng, sững sờ. Cô ta đã tin vào
trò đùa của anh, và có thể điều đó đã cứu mạng anh. Chúa phù hộ cho cô ta.
Robert quay xe và thay vì chạy vào khu cảng chính chuyên phục vụ cho
những tàu chở hàng và những tàu đi biển xa, anh lái xe chạy về phía bên
kia, ngang qua khu Santa Lucia, tới một cầu tàu nhỏ, nơi có một tấm biển
treo trên một kiốt ghi: "Capri và Ischia".
Robert dừng xe ở một nơi dễ thấy và bước đến chổ người bán vé.
- Khi nào thì có chuyến thuyền cao tốc đi Iscbia?
Ba mươi phút nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.