Nhất là nếu so với Hoàng Giai Ngâm. Quả thật cô không hề làm gì,
nhưng anh vẫn đi về phía cô, yêu cô, nuông chiều cô. Hạnh phúc đến
dường như quá đơn giản và dễ dàng, điều này và cuộc đời hai mươi năm đã
qua của cô hoàn toàn không phù hợp, rất nhiều lúc cô giống như đang nhìn
ngắm một thứu đồ tốt đẹp, nhưng đến lúc đến gần lại hóa thành hư không.
"Đừng nghĩ lung tung." Kiều Trạch cúi đầu hôn cô, "Là anh nhặt được
món hời mới đúng."
Lộ Miểu xấu hổ đỏ mặt cười với anh, người chôn vào trong lòng anh,
không nói gì.
Mỗi khi biết thêm một chút về anh, cô lại thích anh thêm một chút, lại
càng muốn ở cùng anh nhiều hơn, giống như câu bông đùa ban sáng của cô,
phong cảnh trong tường đã là tốt nhất rồi, cô không nỡ rời đi. Trong mắt cô,
Kiều Trạch chính là cảnh tốt nhất đó.
Hôm sau phải đi gặp Hoàng Giai Ngâm, là anh đã hẹn.
Lộ Miểu biết anh có kế hoạch tính toán của mình nên không đi theo.
Đây là lần đầu tiên Kiều Trạch chủ động hẹn Hoàng Giai Ngâm, thế nên
khi Hoàng Giai Ngâm gặp anh thì mặt mày đều rạng rỡ.
Kiều Trạch nhìn người phụ nữ vẻ mặt hào hứng đối diện, thật ra anh
cũng không muốn lợi dụng cô ta, nhất là lợi dụng tình cảm của cô ta với
anh.
Nhưng là cô ta sắp đặt ván cờ này trước, đẩy anh và Lộ Miểu đến vị trí
khó xử, trách nhiệm của anh công việc của anh khiến anh không thể không
phá vỡ thế cục này được.
Cô ta bày ra, chỉ có thể do cô ta chấm dứt.