ÂM THANH CỦA IM LẶNG - Trang 21

một chai nước khoáng. Tất nhiên tôi đếch quan tâm nhân loại rồi sẽ đi về
đâu, nó có đi về đâu thì mặc nó, nhưng vẻ mặt khinh bỉ đó của Bảo khiến
tôi rùng mình. Phụ nữ luôn trở nên nguy hiểm hơn khi nói về những thứ mà
họ ghét. Tuy thế, tôi nhiều lần thấy Bảo cho tiền những người chơi đàn
hoặc hát trên phố, cô trả tiền cho họ bằng một vẻ trân trọng giống như một
khán giả đáng kính vừa được thưởng thức một bản giao hưởng hay. Cô coi
đó là một việc bình thường, nhưng với tôi thì không, bởi Bảo thường cho
họ khá nhiều tiền. Chỉ đơn giản là tính cô rộng rãi, hay cô có gia đình khá
giả, tôi thực sự không biết.

Một hôm khi vừa ra về từ một hiệu sách cũ ngoại ô thành phố, Bảo hỏi

tôi:

"Cậu định sau này sẽ làm gì?"

"Tôi không biết. Giờ tôi chẳng nghĩ gì về chuyện đó."

"Thế hồi bé cậu muốn khi lớn lên sẽ làm gì?"

"Lái máy bay." Tôi thành thật, rồi chợt nghĩ đến việc không hiểu

chuyện bám dính lấy một cô gái học khóa trên thế này thì có được tính là
lái máy bay không.

"Và chuyện gì đã xảy ra với ước mơ đó?"

"Như chị thấy, tôi quá gầy. Không đủ thể lực để lái dù là một chiếc xe

tải."

"Cậu có thể thay đổi chế độ ăn, tăng cân và tập tành." Bảo vừa nói vừa

lấy ngón tay chọc chọc vào người tôi, như để kiểm tra xem chỗ xương này
nếu ninh sẽ cần bao nhiêu thời gian.

"Đã thử, không mấy hiểu quả với tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.