ÂM THANH CỦA IM LẶNG - Trang 22

"Cậu chưa thử đủ, hoặc chưa đúng cách." Bảo khoát tay, lúc này trông

cô thật sự ra dáng một đàn chị.

"Mắt tôi còn cận nữa." Tôi chỉ vào cặp kính trên mắt giống như nó là

một phản đồ đáng nguyền rủa.

"Cậu có thể mổ mắt. Nói chung, khi thật sự thích điều gì đó hay ai đó.

người ta sẽ tìm ra cách để đến với nó." Bảo nghiêng môi sang một bên,
trông như người bị méo miệng, đầy xét đoán. "Còn nếu ngược lại, thì chỉ là
đang tự bào chữa mà thôi. Có lẽ đó không phải ước mơ của cậu, hoặc
không còn là như thế nữa..."

Tôi im lặng nhìn Bảo, cô có vẻ rất nghiêm túc trong chủ đề đang nói.

Cô hít hà những hơi dài, giống như một người bị hen suyễn.

"Chị sao vậy?"

"Tôi không sao, thi thoảng bị như vậy. Chuyện vặt. Trở lại cái tôi đang

nói...Cậu không biết đấy thôi, trước kia tôi bị chứng khó đọc. Tức là tôi đọc
rất chậm. Tôi tiêu tốn gấp đôi thời gian người bình thường để đọc cùng một
trang sách. Mỗi lần nhìn thấy một trang đặc chữ, thì với tôi chúng như dính
lại với nhau hoặc tự biến đổi thành những hình thù kì dị." Bảo chẹp miệng.
"Một con sâu hoặc một con bướm, đôi khi là một con nhện với những cái
chân tua tủa toàn lông là lông. Ảo giác đó từng khiến tôi sợ hãi và tôi đã
phải mất vài năm luyện tập mới có thể đọc được như người bình thường.
Chuyện đó xảy ra từ khi tôi còn bé tí."

Cũng đúng. Tôi chẳng biết mình có thực sự thích điều gì ngoài sách

không. Đáng lẽ, tôi nên trở thành nhà văn hoặc dịch giả, biên tập viên cho
một nhà sách, hoặc bán báo vỉa hè. Tất cả ít nhất đều thỏa mãn đam mê
được đọc của tôi.

"Vậy giờ chị có ước mơ gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.