ÂM THANH CỦA IM LẶNG - Trang 24

"Đương nhiên." Tôi mỉm cười. "Đây là khoảng thời gian vui nhấttrong

ngày của tôi được đưa chị về."

"Còn đây là lúc tôi buồn nhất trong ngày. Không được ở cạnh cậu

nữa."

Tôi nhìn Bảo, nhưng cô né ánh mắt của tôi, bước về phía trước.

Tôi không biết khi mười tuổi hay mười sáu tuổi thì Bảo đang làm gì, ở

đâu, với ai,.. Nếu quen cô khi đó, chắc tôi sẽ không cảm thấy đơn độc cho
đến tận bây giờ. Những năm tháng tuổi trẻ của tôi chưa trôi qua hết, nhưng
có điều gì đó đã lặng lẽ đến và lấp đầy nó, như thế ngày mai khi mở mắt ra
tôi đã ba mươi tuổi. Có lẽ lắm, tôi cũng muốn Bảo dừng già đi một năm,
chỉ để tôi có thể bắt kịp cô.

Chúng tôi cứ đi cạnh nhau như thế, hết buổi chiều này đến buổi chiều

khác. Sáng thì đôi khi, chứ tôi chưa bao giờ gặp Bảo vào buổi tối. Cô luôn
bận rộn với việc gì đó, hoặc đơn giản chỉ là cô không thích gặp ai sau khi
mặt trời lặn. Tôi đã từng nghĩ biết đâu khi đêm xuống thì cô lại cầm một
chiếc rìu bạc và đi săn ma cà rồng như một bộ phim tôi đã từng xem. Hoặc
Bảo chính là ma cà rồng và đi uống máu người khác. Cả hai giả thuyết này
đều có vẻ hợp lí với dáng vẻ bề ngoài của cô. Tôi tưởng tượng ra rằng mình
sẽ không có chút ngạc nhiên nào nếu một ngày Bỏa đến và nói rằng: "E
hèm, hôm nay tôi không tìm ra ai để hút máu, cậu có thể cho tôi mượn cổ
của cậu một lát được không?"

Thật lòng, dù cô có là người ngoài trái đất hay lật đật biết đi, có lẽ tôi

vẫn bị sức hút vô hình đó kéo vào. Tôi không thể dừng lại việc tỉnh giấc và
nghĩ ngay tới cô. Khi ở cạnh Bảo, tôi như đang nghe một bản du ca không
có kết thúc. Những giai điệu tuy đơn giản nhưng lại không hề tẻ nhạt, cứ
ngân mãi, ngân mãi trên một thảo nguyên xanh và dài bất tận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.