ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 114

nữa không?"
"Không, thưa bà. Tôi thì không. Cô đây cần thứ gì đó."
Bà không đủ cao để nhìn qua quầy, nên đi xuống cuối quầy nhìn con bé.
"Anh đem nó đến đây à?"
"Không, thưa bà. Tôi vàothì nó đã ở đây".
"Con ranh con" bà nói. Bà đi vòng ra khỏi quầy, nó không chạm vào con
bé. "Mày có bỏ gì vào túi không hả?"
"Nó không có túi" tôi nói. "Nó chẳng làm gì cả. Nó chỉ đứng đó đợi bà
thôi".
"Vậy sao chuông không kêu?" bà chằm chằm nhìn tôi. Bà cần một mớ tóc
độn, một cái bảng đen sau lưng ghi 2x2=4. "Nó giấu dưới áo ai mà biết.
Này ranh con, làm sao mày vào đây được?"
Con bé không nói gì. Nó nhìn bà, rồi liếc nhanh qua tôi và lại nhìn bà. "Bọn
ngoại quốc này" bà nói. "Làm sao nó vào được đây mà chuông không kêu
nhỉ?"
"Nó vào khi tôi mở cửa" tôi nói. "Chuông kêu một lần cho cả hai. Dù sao
đứng đây nó cũng không với được gì đâu. Hơn nữa tôi nghĩ nó cũng không
có ý lấy. Phải không em?" Đứa bé nhìn tôi, vẻ bí ẩn, trầm ngâm. "Em cần
gì, bánh mì nhé?"
Nó xoè tay. Bàn tay chìa một đồng kền, ướt bẩn, mồ hôi và đất nhớp nháp
trên da thịt nó. Đồng tiền ướt và nóng. Tôi ngửi thấy mùi kim loại phảng
phất.
"Bà có ổ bánh nào năm xu không, thưa bà?"
Bà lôi ở dưới quầy ra một mảnh báo vuông đặt lên mặt quầy và gói vào đó
một ổ bánh. Tôi để đồng kền và thêm một đồng nữa lên quầy. "Bà cho thêm
một chiếc bánh kia nữa".
Bà lấy một chiếc bánh sữa nữa trong tủ. "Đưa tôi cái gói kia" bà nói. Tôi
đưa cái gói cho bà, bà mở ra đặt chiếc bánh thứ ba vào và gói lại, lấy tiền
và tìm hai xu trong túi tạp dề đưa tôi. Tôi đưa cho con bé. Mấy ngón tay nó
nắm chặt lấy, ẩm và nóng như một con sâu.
"Anh định cho nó cái bánh sữa ấy à?" người đàn bà hỏi.
"Vâng", tôi nói. "Tôi chắc nó cũng như tôi, thấy bánh của bà thơm ngon

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.