ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 117

Họ thôi không nhìn tôi và quay sang nhìn nó.
"Chắc là con một gia đình Italy mới đến" một người nói. Ông ta mặc chiếc
áo choàng dài đã bạc thành màu sắt rỉ. "Tôi thấy con bé này rồi. Này bé, tên
mày là gì?" Nó chỉ nhìn họ một lúc mắt đen láy, hàm vẫn cử động đều đều.
Nó nuốt mà không ngừng nhai.
"Có lẽ nó không biết nói tiếng Anh" người kia nói.
"Họ sai nó đi mua bánh mì" tôi nói. "Chắc nó phải biết nói đôi chút chứ?"
"Bố mày tên gì?" người thứ nhất nói. "Pete? Joe? Hay là John?" Nó cắn
một miếng bánh sữa nữa.
"Tôi phải làm gì với nó bây giờ?" tôi nói. "Nó cứ đi theo tôi. Tôi phải quay
về Boston".
"Anh là sinh viên à?"
"Vâng, thưa ông. Và tôi phải về trường".
"Anh cứ lên phố và giao nó cho Anse. Ông ấy ở chỗ chuồng ngựa thuê.
Cảnh sát trưởng đấy".
"Chắc tôi phải làm thế thôi" tôi nói. "Phải tính sao với nó chứ. Cảm ơn. Đi
thôi em!"
Chúng tôi đi ngược phố, phía có bóng râm, nơi những mặt tiền đổ nát chậm
chạp ngả bóng loang lổ qua mặt đường. Chúng tôi đến chuồng ngựa thuê.
Viên cảnh sát trưởng không ở đó. Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế
lật nghiêng giữa khuôn cửa thấp rộng, nơi một ngọn gió lạnh và tối nặng
mùi amoniac thổi giữa dãy chuồng hôi hám, chỉ cho tôi đến bưu điện. ông
ta cũng không biết nó.
"Bọn ngoại quốc này. Tôi chẳng biết ai vào ai. Anh đưa nó lại bên kia
đường sắt, may ra có người nhận".
Chúng tôi đi lại nhà bưu điện mãi ở cuối phố. Người mặc áo choàngdài giở
một tờ báo.
"Anse vừa đi khỏi thị trấn, ông ta nói. "Tôi nghĩ chắc anh phải đi qua nhà
ga rồi đi dọc mấy ngôi nhà ở bờ sông. Ở đó chắc có người biết nó".
"Chắc tôi phải làm thế" tôi nói. "Đi nào em!" Nó nhét miếng bánh sữa cuối
cùng vào miệng và nuốt. "Cái nữa nhé?" tôi nói. Nó nhìn tôi, vẫn nhai, mắt
đen không chớp và thân thiện. Tôi lấy ra hai cái bánh đưa cho nó một cái và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.