ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 15

hơn là con ngồi xuống đây chơi với em”.
“Cho chúng nó đi đi, Caroline” cậu Maury nói. “Lạnh một chút không sao
đâu. Chị phải nhớ làm sao cho chị khoẻ lên”.
“Tôi biết rồi” mẹ nói. “Chẳng ai hiểu rằng tôi sợ Giáng sinh đến mức nào.
Chẳng ai hiểu cả. Tôi không phải là loại đàn bà can trường. Tôi chỉ ước gì
được khoẻ hơn để lo cho Jason và lũ trẻ.”
“Chị hãy làm điều gì tốt nhất cho chính chị và đừng để chúng nó làm khổ
chị mãi”. Cậu Maury nói. “Đi chơi đi, cả hai đứa. Nhưng đừng ở ngoài ấy
lâu quá. Kẻo mẹ các cháu lại lo”.
“Vâng, thưa cậu”. Caddy nói. “Đi nào Benjy. Chúng mình ra ngoài đi!”.
Chị cài khuy áo cho tôi và chúng tôi đi ra cửa.
“Con lại đưa em đi mà không đi giày cho nó rồi” mẹ nói . “Con muốn làm
cho nó ốm để rồi cả nhà toàn những người bệnh hay sao?”
“Con quên mất” Caddy nói. “Con cứ tưởng em đi giày rồi “
Chúng tôi quay lại. “Con phải để ý chứ “ mẹ nói. Yên nào, Versh nói . Nó
mặc áo khoác cho tôi . “Rồi đến ngày mẹ không còn nữa, con phải lo lắng
cho em”. Lập cập đi nào, Versh nói . “Lại đây hôn mẹ đi, Benjamin”.
Caddy dẫn tôi lại ghế của mẹ và mẹ ôm mặt tôi trong hai bàn tay rồi siết tôi
vào lòng.
“Con khốn khổ của mẹ” bà nói. Bà buông tôi ra. “Con và Versh trông nom
em cẩn thận nhé?”
“Dạ vâng ạ” Caddy nói . Chúng tôi đi ra. Caddy nói
“Mày khỏi cần đi, Versh. Để tao trông cậu ấy cho.”
“Cũng được.” Versh nói. “Trời lạnh thế này, ra ngoài cũng chẳng thú gì.”
Nó bỏ đi và chúng tôi dừng lại ở phòng khách và Caddy quỳ xuống ôm
choàng lấy tôi và áp khuôn mặt mát lạnh sáng ngời của chị vào mặt tôi. Chị
có mùi như cây.
“Em đâu phải là thằng bé khốn khổ, phải không? Em có Caddy của em mà.
Có phải em có Caddy của em không?”

Cậu thôi cái trò rền rĩ sướt mướt ấy đi không nào, Luster nói . Cậu không
thấy xấu hổ hay sao mà cứ khóc rống lên mãi. Chúng tôi đi qua nhà xe, nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.