ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 172

chẳng thấy cái thiên đàng nào, lại tiếc năm ngàn đô la mất toi mỗi năm,
không biết hắn sẽ khùng tới cỡ nào. Như tôi nói đấy, hắn dám liều mặc xác
bệnh với tật, chết thì chết vẫn kí cóp.
Khi thư đã cháy hết tôi định nhét mấy lá thư còn lại vào túi thì bỗng có cái
gì xui tôi nên mở lá thư gửi cho Quentin trước khi về nhà, nhưng đúng lúc
đó Earl kêu tướng lên gọi tôi nên tôi đành cất đi và ra trước quầy đứng hầu
một gã nhà quên chó chết mất cả mười lăm phút mới quyết định được nên
mua cái dây cương hai mươi lăm xu hay ba mươi lăm xu.
"Anh bạn nên xài loại tốt này thì hơn" tôi nói. "Làm sao anh bạn đi đứng
ngon lành được nếu dùng của rẻ?"
"Nếu loại này không tốt, " hắn nói "sao anh lại bán?"
"Tôi không bảo là nó không tốt" tôi nói "tôi chỉ bảo là nó không tốt bằng
cái kia".
"Làm sao anh biết nó không tốt bằng" hắn nói. "Anh đã bao giờ dùng nó
chưa?"
"Bởi vì loại này không đòi những ba mươi lăm xu" tôi nói "Vì thế mà tôi
biết nó không tốt bằng ".

Hắn nắm chặt đồng hai mươi xu trong tay, đồng xu lòi cả ra kẽ ngón. "Chắc
tôi lấy cái này" hắn nói. Tôi đề nghị để tôi gói ghém tử tế nhưng hắn cuộn
lại và bỏ vào túi quần. Rồi hắn lấy ra một túi đựng thuốc và loay hoay cởi
dây buộc, dốc ra được vài đồng kền. Hắn đưa tôi đồng hai mươi lăm xu.
"Mười lăm xu là đủ bữa chiều đấy" hắn nói.
"Phải rồi" tôi nói. "Anh sành sỏi lắm. Nhưng sang năm đừng có đến kêu ca
với tôi lúc phải sắm đồ mới đấy nhé".
"Tôi đã làm vụ mùa năm tới đâu" hắn nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.