ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 174

bởi vì con là tất cả những gì mẹ còn lại, con và Maury, và tôi nói ôi dào bản
thân tôi cũng chẳng cần cậu Maury và rồi họ đến bảo là đã sẵn sàng. Thế là
mẹ ngưng khóc. Bà buông mạng che mặt và chúng tôi đi xuống nhà. Cậu
Maury từ phòng ăn đi ra, khăn tay ấp lên miệng. Họ đứng lại chừa một lối
đi nhỏ và chúng tôi ra cửa vừa kịp lúc để thấy Dilsey đang đuổi Ben và T.P.
Vòng qua góc nhà ra phía sau. Chúng tôi đi xuống bậc thềm và lên xe. Cậu
Maury luôn miệng nói tội nghiệp chị, tội nghiệp cho chị, nói miệng vậy
thôi và vỗ vỗ tay bà. Nói không thế để chẳng để làm gì.
"Con đã đeo băng tang chưa?" bà nói. "Sao họ không đi đi, để thằng
Benjamin lại ra làm trò cười cho thiên hạ bây giờ. Tội nghiệp thằng bé. Nó
chẳng biết gì. Nó cũng không nhận thức được nữa".
"Nào, nào" cậu Maury nói, vỗ vỗ tay bà, nói miệng thôi. "Thà thế còn hơn.
Đừng để nó biết những chuyện buồn trừ khi nó buộc phải biết".
"Người ta còn có con cái an ủi những lúc thế này" mẹ nói.
"Chị còn có Jason với tôi mà" cậu nói.
"Thật khủng khiếp quá" bà nói "Hai người trong không đầy hai năm".
"Thôi thôi" cậu nói. Một lúc sau cậu lén đưa tay lên miệng rồi vứt ra ngoài
cửa sổ. Vậy là tôi biết từ nãy đến giờ tôi ngửi thấy mùi gì. Mùi đinh hương.
Tôi nghĩ chắc cậu tưởng ít ra cậu cũng có thể làm thế trong đám tang của
bố hay có lẽ cái tủ rượu tưởng cậu vẫn là bố và khi cậu đi qua nó bắt hồn
cậu. Như tôi nói, nếu bố phải bán cái gì đó cho Quentin đi học ở Harvard,
thì mẹ kiếp phúc đức cho bọn tôi hơn hết là ông bán cái tủ rượu ấy rồi lấy
một phần tiền mà mua một cái áo bó tay. Tôi nghĩ tất cả gia sản nhà
Compson trôi dạt đi đến đâu hết trước khi đến được tay tôi như mẹ nói, thì
cũng là vì ông uống rượu. ít nhất tôi cũng chưa bao giờ nghe ông tính bán
cái gì cho tôi đi Harvard cả.
Vậy là cậu vẫn vỗ vỗ tay mẹ nói "Tội nghiệp chị quá" vỗ lên tay bà bằng
đôi găng đen mà bốn ngày sau chúng tôi nhận được hoá đơn bởi vì hôm ấy
là ngày hăm sáu bởi vì trong ngày ấy tháng trước bố đến đó và đón con bé
về nhà và chẳng nói gì về chuyện mẹ nó ở đâu hay gì cả và mẹ khóc và nói
"Ông cũng chẳng buồn gặp thằng ấy à? Ông cũng không thèm bắt hắn chịu
tiền nuôi dưỡng à" và bố nói "Không tôi sẽ không đụng đến tiền của thằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.