ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 177

"Con là hy vọng duy nhất của mẹ" bà nói. "Đêm nào mẹ cũng cầu Chúa
cho con". Trong khi chúng tôi đợi họ khởi hành, bà nói ơn Chúa dù Ngài
gọi ai thì Ngài cũng đã con lại cho mẹ chứ không phải Quentin. Ơn Chúa
con không phải dòng Compson, bởi vì tất cả những gì mẹ còn l.ai là con và
Maury và tôi nói, ôi dào bản thân con chẳng cần gì cậu Maury. Phải, cậu thì
vừa vỗ vỗ tay bà với đôi găng đen ấy vừa quay đi nói chuyện với người
khác. Cậu bỏ găng ra khi đến lượt cậu cầm xẻng. Cậu đi vượt lên ngang với
đám người che ô, thỉnh thoảng lại dậm chân rũ bùn khỏi giày và lúng túng
với cái xẻng đến nỗi làm cho nó long ra, nói mấy câu giả dối khi đất rơi
trên đó, và khi tôi đi vòng ra sau cái xe tang tôi thấy cậu đứng khuất sau
một ngôi mộ, tợp thêm một ngụm rượu nữa. Tôi nghĩ chắc cậu sẽ uống
không ngừng bởi vì tôi cũng có dịp mặc bộ đồ mới, may sao bánh xe không
dính nhiều bùn lắm, chỉ có mẹ thấy thế và nói chẳng biết bao giờ con mới
có được bộ đồ khác và cậu Maury nói "Không sao, không sao. Chị đừng lo
gì cả. Lúc nào chị cũng có tôi bên cạnh chị mà".
và chúng tôi có cậu. Lúc nào cũng có. Lá thư thứ tư là của cậu. Nhưng
chẳng cần phải mở. Tôi cũng có thể viết lại y hệt như thế, hoặc đọc thuộc
lòng cho bà, thêm mười đô la nữa cho ăn chắc. Nhưng tôi có linh cảm về lá
thư kia. Tôi cũng cảm thấy như chị sắp giở trò gì đây. Chị khôn ra nhiều
sau lần ấy. Chị hiểu rất nhanh rằng tôi chẳng phải dòng dõi bố. Khi họ bắt
đầu đắp cao lên dĩ nhiên mẹ lại khóc, vì thế cậu Maury đưa bà lênxe và cho
xe đi. Cậu bảo cháu lên xe với ai đó, chắc là họ sẽ vui lòng cho cháu đi
nhờ. Cậu phải đưa mẹ cháu đi và tôi đã định nói, vâng lẽ ra cậu phải đem
hai chai chứ không phải một có điều tôi nghĩ lại mình đang ở đâu, nên tôi
để họ đi. Họ cũng chẳng cần biết tôi ướt như thế nào, rồi họ sẽ lại lo cuống
lên là tôi đến bị sưng phổi mất thôi.
Tôi nghĩ vẩn vơ và nhìn họ ném đất vào đó, đắp đất lên cao như thể trát vữa
hay xây hàng rào, và tôi bỗng cảm thấy cơ cực và vì thế tôi quyết định đi
dạo một lát. Tôi nghĩ nếu tôi đi về phía thị trấn họ sẽ đuổi kịp và thế nào
chả bảo tôi lên xe, nên tôi trở lại khu nghĩa trang da đen. Tôi đi dưới rạng
bạch dương cho đỡ mưa, chỉ thỉnh thoảng lộp độp vài giọt, từ chỗ đó tôi
thấy họ xong việc và bỏ đi. Một lúc sau họ đã đi hết, tôi đợi thêm vài phút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.