ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 207

đường sửa xá vậy mà mẹ kiê"p chẳng khác gì đi xe trên mái tôn lượn sóng.
Ngay cả xe cút kít cũng chưa chắc đã giữ được thăng bằng. Tôi giữ gìn xe
tôi lắm, tôi đâu có vừa đi vừa phá đến khi nó tan từng mảnh như chiếc xe
Ford kia. Có khi đấy là xe chúng lấy cắp được, thế thì chúng cần quái gì.
Tôi đã nói mà, huyết thống là thế đấy . Một khi người ta đã mang cái dòng
máu như vậy thì cái gì mà người ta chẳng dám làm. Tôi bảo dù mẹ có bổn
phận gì với nó thì mẹ cũng đã làm trọn, tôi bảo từ nay mẹ chỉ có thể tự
trách mình thôi vì mẹ thừa biết nếu mẹ khôn ngoan thì phải làm thế nào.
Tôi nói nếu tôi phải bỏ một nửa thời gian đi làm cái trò thám tử chết tiệt ấy
thì thà tôi tìm chỗ nào họ trả lương cho tôi làm việc đó.
Tôi phải dừng ở ngã ba ấy. Rồi tôi chợt nhớ đến chuyện nhức đầu. Tôi cảm
thấy như có ai đang nện búa trong đầu tôi .tôi bảo tôi cố giữ cho mẹ khỏi
buồn vì nó, tôi bảo nếu phải tay tôi thì nó có muốn xuống địa ngục cũng
mặc, càng sớm lại càng hay. Tôi bảo mẹ mong gì nữa ngoài mấy thằng
đánh trống với kép hát rẻ tiền mò đến đây còn ngay cả mấy thằng đĩ đực
dưới thị trấn cũng chán nó rồi mẹ không biết chuyện gì đang xảy ra tôi nói
mẹ không nghe người ta dè bỉu mẹ chỉ biết bắt tôi làm họ câm mồm. Tôi
bảo ở đấy ai cũng có nô lệ vậy mà cửa hiệu chỉ bằng cái lỗ mũi còn đất đai
chẳng thằng mọi đen nào thèm ngó ngàng.
Giá mà chúng chịu cày cấy. May là Chúa còn dồi dào ơn phúc cho cái xứ
này, cứ mấy thằng dân ở đây nào có làm gì cho nó. Chiều thứ Sáu đứng đây
nhìn ra tôi thấy hàng dặm đất chưa hề được vỡ. Và bao nhiêu gã đàn ông
sức dài vai rộng trong tỉnh đều kéo nhau ra phố xem hát. Giả sử tôi là kẻ từ
xa tới sắp chết đói muốn hỏi thăm đường đến thị trấn cũng chẳng có ma
nào mà hỏi. Còn bà cụ thì bắt mình uống aspirine. Tôi bảo khi nào đến bữa
thì tôi vào bàn. Tôi bảo mẹ cứ kể lể rằng mẹ phải ăn nhịn để dành cho con
cái ra sao trong khi tiền mua hàng đống thuốc chết tiệt kia đủ sắm mỗi năm
mười bộ đồ. Thuốc với men mà làm gì tôi chỉ cần được nghỉ ngơi yên tĩnh
không phải khổ sở chịu đựng họ nhưng chừng nào tôi còn phải làm mười
tiếng một ngày để một ổ mọi đen dưới nếp sống theo cái lề thói của chúng
xưa nay đã vậy còn phải cho chúng tiền đi xem hát như cả lũ đen trong
tỉnh, chỉ có điều thằng đen kia đến muộn mất rồi. Lúc hắn đến thì người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.